Hàn An Khả nhìn thấy một màn này, trong lòng bỗng nảy sinh sự thương cảm với Bạch Vu. Duật Thần nhìn cô, từ tốn lên tiếng.

"Đêm qua vất vả cho em rồi. Sáng nay em không có tiết, cứ từ từ ăn. Ăn xong, tôi cho người đưa em về."

An Khả giật mình, có chút hốt hoảng. Đến cả thời khoá biểu của cô mà anh cũng tra sao? Rốt cuộc còn bí mật gì của cô mà anh không biết nữa.

Hàn An Khả thắc mắc nhưng không hỏi. Cô biết, càng nhiều lời sẽ tự chuốc lấy phiền phức. Cô vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.

Dùng xong bữa sáng, quả nhiên như đã nói, Khương Duật Thần thật sự cho người đưa cô về nhà.

................

3 tháng sau.

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Hàn An Khả diễn ra hết sức bình thường, đi học, về nhà. Khương Duật Thần cũng không có tới tìm cô nữa. Quả nhiên, anh chán cô rồi.

Hàn An Khả cười tự giễu. Hứng thú của đàn ông với đàn bà chỉ là thứ bất chợt, mỏng manh, đến một cách bất ngờ nhưng cũng chẳng thể líu kéo được bao lâu.

Đối với người con gái khác, mất đi một người đàn ông quyền lực như Khương Duật Thần có thể là một mất mát lớn. Còn đối với Hàn An Khả, đây giống như một sự giải thoát. Cô trước nay không có ý định lập gia đình. Trinh tiết quý giá cũng mất rồi, cũng không thể lấy lại được nữa, càng không thể đi bắt đền.

Mất đi sự trong sạch, có lẽ sẽ là một lí do với sức sát thương lớn, ngăn cản việc cha mẹ thôi thúc cô lấy chồng.

Hôm nay, cha mẹ Hàn An Khả đi công tác ở huyện khác, mất mấy ngày mới trở về. Nhân cơ hội hiếm có này, bạn bè liền tụ tập một phen.

................

Quán bar Tịnh San.

"Shit! Khả Khả, sao mày lại uống nước trái cây?"

"Nhậu thì uống cái gì cũng được mà. Đâu có quy định phải uống rượu. Vui vẻ là được."

An Khả cười, đung đưa ly nước trái cây trong tay, từ tốn nói. Bạn bè cũng mặc kệ cô luôn. Ý cô đã quyết thì trời cũng không cản nổi.

Nhưng, cuộc đời không như là mơ. Dù không muốn uống rượu, sau khi chơi thử thách với đám bạn, Hàn An Khả vẫn bị chuốc say.

Tần Bối Vy vỗ nhẹ lưng cô, lo lắng nói:

"Không sao chứ? Hay tao đưa mày về trước nhé."

"K- không sao... ổn mà..."

"Oh, Khả ơi, mày lại thua kìa."

"Lần này đến tao ra thử thách."

Hàn An Khả cười xoà, gật đầu nhận mệnh. Hôm nay số cô đúng là đen đủi mà. Thua liên tiếp bảy ván liền.

"Ok, gái à. Nhìn thấy anh chàng đẹp trai ở bàn bên cạnh không? Qua xin cách thức liên lạc giúp tao đi."

Hàn An Khả do dự vài giây, cuối cùng quyết định đứng dậy, đi qua bên đó.

................

"Bạch lão đại, giá cả này không được."

Một người đàn ông trung niên vận một bộ vest đen lắc đầu, xua xua tay tỏ ý không đồng ý.

Bạch Vu ở phía đối diện, ngồi bắt chéo chân, bộ dáng hết sức nhàn hạ. Tay cậu nâng ly vang F, đung đưa trong tay. Khoé môi khẽ cong lên. Giọng nói đầy lạnh lẽo truyền đến bên tai.

"Không chịu. Vậy thì chấm dứt tại đây."

"Ấy, khoan..."

"Hey, anh chàng đẹp trai."

Một giọng nói lanh lảnh vang lên, cắt đứt lời nói của gã đàn ông kia. Bạch Vu khẽ giật mình. Mẹ kiếp! Cái giọng này... quen quen.

Cậu quay đầu, thân ảnh quen thuộc rất nhanh lọt vào tầm mắt. Má nó! Đây chẳng phải người có khả năng trở thành chị dâu của cậu, Hàn An Khả đây sao?

"Ha ha..."

"Tôi muốn xin cách thức liên lạc, cậu cho không? Không là cậu tới số với tôi đấy."

Bạch Vu nhìn người vừa xuất hiện phía sau Hàn An Khả, nuốt nước bọt một tiếng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Tổ tông, lên đường bình an.

Khương Duật Thần ở phía sau lập tức bế xốc Hàn An Khả lên. Ánh mắt anh u ám đến đáng sợ.

"Tôi ra nước ngoài 3 tháng, để em tự do. Vốn tưởng em sẽ ngoan ngoãn. Nhưng con mẹ nó, em lại dám đi tìm đàn ông khác!"

Hơn nữa, còn là anh em tốt của Khương Duật Thần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play