Một giọng nói trong trẻo vang lên, xen vào nụ hôn đầy lửa nhiệt giữa anh và cô. Khương Duật Thần khựng lại trong chốc lát. Giây sau quyến luyến rời môi cô, kéo theo sợi chỉ bạc mỏng. Ánh mắt An Khả mơ hồ, cả người dựa vào người anh.
"Tô Nhiễm, cô quản quá nhiều rồi."
Người con gái xuất hiện ở đầu con hẻm tên Tô Nhiễm. Cô ấy sở hữu dáng người cao gầy cùng một đường cong hình chữ S hoàn mỹ. Nước da Tô Nhiễm trắng nõn, xinh đẹp. Khuôn mặt thanh tú, kiềm diễm. Sắc đẹp của Tô Nhiễm thậm chí còn có thể trên cơ Hàn An Khả.
Ánh mắt Tô Nhiễm tràn đầy buồn rầu cùng mất mát. Hốc mắt cô ấy đỏ hoe, cay sè. Tiếng nấc nhỏ phát ra từ cổ họng. Có lẽ, cô ấy sắp khóc.
"Duật Thần, em là vị hôn thê của anh. Anh lại ở trước mặt em... Anh không phải trước giờ không có tình nhân sao? Vì sao bây giờ...?"
"Im ngay!"
Khương Duật Thần đột nhiên quát lớn khiến cho Tô Nhiễm giật mình, sợ hãi. Anh nhìn Tô Nhiễm, ánh mắt tràn đầy lạnh lùng và xa cách, hờ hững buông lời.
"Hôn sự là cha mẹ sắp đặt, tôi mới chỉ biết 2 tháng trước. Cô là con dâu mẹ tôi chọn, không phải vợ tương lai tôi muốn."
Đồng tử của Tô Nhược thu nhỏ. Trái tim quặn đau, thắt lại. Người mà cô ấy yêu thầm bấy lâu, lại vì một người mới quen bày ra bộ mặt xa cách đó.
"Vì... vì cô gái này sao?"
"Tô Nhiễm, thông minh không phải lúc nào cũng tốt."
Anh bế xốc cô lên, đi lướt qua người Tô Nhiễm một cách lạnh lùng, dứt khoát. Có nằm mơ anh cũng không tưởng tượng được, cha mẹ anh lại vì anh mà bí mật sắp đặt một mối hôn sự không cần thiết. Hạnh phúc của anh, anh muốn tự quyết!
................
"Đại ca."
"Bạch Vu, chú đưa em ấy về nhà đi."
Bạch Vu do dự mất giây, sau đó gật đầu đồng ý. Tình cảnh hiện tại của Khương Duật Thần, cậu biết rõ. 3 tháng qua ở bên cạnh anh, quan sát anh một cách tỉ mỉ, Bạch Vu cuối cùng phát hiện một chuyện. Trong lòng Khương Duật Thần có Hàn An Khả, chỉ là anh không nhận ra.
Bạch Vu nhìn Khương Duật Thần rời đi, sau đó chuyển ánh mắt nhìn Hàn An Khả đang ngủ say trong lòng mình. Hàn An Khả, trong lòng anh ấy có cô, vậy cô thì sao? Trong lòng cô, liệu rằng có chỗ cho anh ấy không?
Bạch Vu đưa Hàn An Khả về nhà, sau đó liền đi gặp bạn gái của mình. Cô gái của cậu đơn thuần, dễ gần, khiến cậu rung động ngay từ lần gặp đầu tiên. Cô ấy quá đỗi lương thiện, còn Bạch Vu... Cậu vẫn luôn tự hỏi, khi biết cậu là Mafia, cô ấy còn nguyện ý ở bên cậu không?
................
Sau khi nghe Tần Bối Vy thuật lại toàn bộ câu chuyện đêm hôm đó, cha mẹ Hàn An Khả thấp thỏm không yên. Ngay khi vừa về đến nhà sau chuyến công tác, nhìn thấy con gái đang ngồi trên ghế sofa tại phòng khách, ông Hàn lập tức lên tiếng hỏi.
"Khả Khả, con gần đây có người yêu sao?"
"Khụ... khụ..."
Hàn An Khả ho sặc sụa, nhìn cha mình như nhìn người lạ.
"Cha nói gì vậy? Con độc thân vui tính."
"Cha nghe mấy đứa bạn con nói con đang qua lại với một người rất đẹp trai."
"Con..."
Chết mẹ rồi. Quá sơ ý. Tối hôm đó, hiển nhiên đã bị bạn bè nhìn thấy cả rồi. Một lũ mách lẻo, cô hận, cô ghim!
"Khả Khả, con qua lại với ai cũng được, nhưng phải là người tốt, có thể tin tưởng. Cha mẹ không thể dành nhiều thời gian cho con, đây là thiếu sót của cha mẹ. Nếu con gặp vấn đề gì, cứ nói cho cha, cha nhất định thay con giải quyết."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT