Hàn An Khả hít sâu một hơi, nhìn biểu cảm băng lãnh trên khuôn mặt điển trai kia, ngừng lại một chút mới tiếp tục nói:
“Tôi rất ghét cảm giác bị trêu đùa, ghét cái cảm giác bị bỏ rơi... “
Cổ họng cô như nghẹn lại, phải khó khăn lắm mới nói được.
“Gái đẹp trên đời này rất nhiều... sẽ có nhiều người hơn tôi... vì vậy...”
“Vì vậy, em muốn tôi buông tha em?”
Giọng nói của Khương Duật Thần lạnh buốt như băng tuyết, vô tình cắt ngang lời nói của Hàn An Khả.
An Khả cúi đầu, im lặng không nói. Có lẽ... cô thật sự muốn rời khỏi anh.
Đám đông xung quanh dường như biến mất, thế giới như chỉ còn anh và cô, một nam, một nữ.
Hàn An Khả cố gắng né tránh ánh mắt của Khương Duật Thần, buông tay khỏi cổ áo anh, lùi lại phía sau vài bước. Duật Thần không hiểu người con gái trước mặt. Anh vẫn luôn cho rằng đàn bà chỉ cần tiền tài và dục vọng, tình yêu vốn là thứ rẻ mạt. Nhưng người con gái trước mặt anh không giống như vậy. An Khả không cần tiền tài, quyền lực, chỉ muốn sống một cuộc sống nhẹ nhàng, giản đơn, chỉ muốn rời khỏi kẻ nguy hiểm là anh.
Khương Duật Thần cắn răng, không biết vì sao trong lòng lại vô cùng khó chịu. Anh ghét sự trốn tránh này của cô. Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào góc khuất.
...
“Ưm... đừng...”
Hai tay Hàn An Khả chống lên khuôn ngực rắn chắc của Khương Duật Thần, cố gắng đẩy anh ra.
Giữa chốn đông người, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, vậy mà có người không một chút tiết tháo, hiên ngang đem cô...
Hôm nay cô diện một bộ đồ hết sức gợi cảm, có phần thiếu vải, vô cùng thuận lợi cho ý đồ xấu xa của anh.
Khương Duật Thần hôn môi cô, hôn cổ cô, hôn đến xương quai xanh xinh đẹp kia. Anh cứ **** ***, day day liên tục khiến những nơi anh lướt qua đều để lại dấu hôn ám muội.
Toàn thân An Khả run rẩy, hai chân cô mềm nhũn, vô lực. Miệng nhỏ không tự chủ mà phát ra những tiếng rên rỉ nỉ non. Cô thấy mình thật nhục nhã, dùng tay bịt miệng, cố gắng kiềm chế những âm thanh đáng hổ thẹn kia. Hốc mắt cô đã trở nên ướt át tự bao giờ.
“Khả, bỏ tay ra.”
Khương Duật Thần nhíu mày, sắc mặt dần trở nên khó coi, hiển nhiên không hề hài lòng với biểu hiện lúc này của Hàn An Khả. Anh là người có tính chinh phục, trước mặt anh, tất cả đều phải nghe lời, tuyệt đối không có bất kì sự ngoại lệ nào.
Hàn An Khả cũng vậy. Suy cho cùng cũng chỉ là một miếng mồi ngon béo bở của anh thôi.
Cô lắc lắc đầu nhỏ, cự tuyệt anh.
Sắc mặt anh càng lúc càng sa sầm, khó coi vô cùng. Anh nghiến răng ken két, ánh mắt chứa toàn lựa giận.
Đồ đàn bà không biết sống chết!
Xẹt!
Ngay lập tức, bộ váy tinh xảo, xinh xắn trên người An Khả đã rách một mảng lớn, để lộ ra đôi gò bồng đầy kiêu hãnh như ẩn như hiện dưới lớp áo ngực.
“Khả, tôi nói em biết, trước mặt tôi, em chỉ có thể khuất phục!”
Vừa nói, Khương Duật Thần vừa hung hăng đẩy cao lớp áo ngực của Hàn An Khả, cúi xuống tham lam cắn mút đôi gò bồng kia khiến nó rất nhanh đã cứng lên, ngẩng cao đầu.
Chát!
Âm thanh vang lên xé toạc không gian yên tĩnh.
Hàn An Khả nước mắt đầm đìa, thẳng tay tát vào mặt Khương Duật Thần một cái thật mạnh khiến anh ngây người trong chốc lát.
“Khương Duật Thần, anh đừng quá đáng! Tình nhân cũng có tự do của họ. Hơn nữa, bản thân tôi vốn là tình nhân không nguyện ý.”1
Nếu không phải vì cha mẹ, vì người thân, đánh chết Hàn An Khả cũng không hạ thấp tự tôn, trở thành tình nhân của Khương Duật Thần.
“Ha ha...”
Khương Duật Thần bật cười như một kẻ điên, trực tiếp vác Hàn An Khả lên vai, mặc cho cô giãy giụa, phản kháng. Anh cất giọng đầy băng lãnh:
“Bảo bối, hư hỏng sẽ bị phạt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT