"Đi nhanh lên!!!"
Hiện tại, Sư Tử chính là thê nô của Kim Ngưu cho chừa cái tội làm trò xằng bậy trước mặt bàn dân thiên hạ. Từ lúc ôm cậu về đến giờ bị cằn nhằn nhức hết cả đầu, tên Ma Kết cũng làm trò xằng bậy tại sao hắn lại không bị gì, hành ngàn sự nể phục của Sư Tử đều dành cho Ma Kết. Nhưng thằng bé nào có nhìn thấy nhưng nơi da thịt bị quần áo che đậy ấy đầy những vết bầm tím do đôi bàn tay Thiên Yết gây ra. Nói đúng thì Ma Kết còn tội hơn nhiều, tên Sư Tử kia gào thét cái dell gì!!!
"Oh my.... Sư Tử mày gây nghiệp chướng chi vậy!! Thiện tai! Thiện tai!!!" Bạch Dương đi ngang qua vỗ vai Sư Tử.
"A chu chu!! Chòi ơi Sư Tử sama, ca thật là ngoan nha~~" Song Ngư bánh bèo đi vòng quanh Sư Tử rồi nhìn Bạch Dương phá lên cười.
"Cút!!!" Sư Tử khô lời rồi, đối với bọn này im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.
"Mấy người cản đường quá đó!!" Ma Kết sát khí ùn ùn kéo tới, 3 thằng auto tránh sang hai bên.
___________________________________________
"Bảo Bình, có trò này vui cực, ra đây nói cho nghe!!" Song Tử vẫy Bảo Bình lại gần nói gì đó.
"Có chắc trò này vui không đó??" Bảo Bình nhíu mày đầy nghi hoặc .
"Chắc vui~~!!" Song Tử nói xong chạy mất hút.
Bảo Bình cũng ngây thơ nghe theo lời Song Tử. Hết buổi học nhân lúc Song Ngư đang bận thu xếp công việc trên phòng hội đồng về lễ hội vừa rồi, cậu về phòng nằm xuống sàn phòng tắm rồi cầm can nước có pha phẩm màu đỏ đổ lên người, cầm một con dao nhỏ trên tay. Mọi việc đã hoàn thành giờ chỉ việc đợi Song Ngư về là xong. Cậu chợt ngây thơ nghĩ không biết phản ứng của Song Ngư như thế nào, cậu ấy sẽ hét toáng lên sợ hãi rồi khóc lóc ôm cậu vào lòng vừa nghĩ tới đã thấy tình cảm bao la như biển Thái Bình.
Đúng lúc này, Song Ngư mở cửa phòng ra tìm bóng hình Bảo Bình. Biết Song Ngư về Bảo Bình liền lăn ra chết lâm sàn. Đi dạo khắp nơi trong phòng kí túc mà chẳng thấy Bảo Bình đâu, Song Ngư bước tới mở cửa phòng tắm bao nhiêu hình ảnh man dợ ào ào ập tới. Bảo Bình đang nằm trên vũng máu, anh sợ hãi bước nhanh tới.
"Bảo Bảo, em làm sao vậy, mở mắt ra trả lời anh!!!" Anh cố hết sức nay người cậu. Trong thân tâm Bảo Bình đắc ý đến phồng mũi, tiếp tục giả chết.
"Bảo Bảo! Em làm sao vậy??? Đừng làm anh sợ, em tỉnh dậy đi!!! Điện.... điện thoại... phải gọi cấp cứu!!"
Nghe đến hai từ cấp cứu, Bảo Bình giật mình tỉnh dậy cướp lấy chiếc điện thoại trên tay Song Ngư.
"Đừng.... đừng gọi, em đùa anh chút thôi!! Haha..!" Bảo Bình gãi đầu nhìn Song Ngư đang bất động. Cậu cảm thấy có chút lo lắng có phải làm anh sợ rồi không.
Song Ngư đen mặt nhìn Bảo Bình, nửa ngày không chút phản ứng. Bất thình lình anh đẩy cậu ngã xuống sàn nhà tắm ướt áp, bóp cằm cậu
"Em nghĩ trò này vui sao mà đùa!!!!"
Chết rồi anh ấy giận rồi Tôn Bảo Bình, mày thật ngu ngốc a. Cảm nhận được nỗi đau truyền từ cằm lên đến đỉnh đầu, cậu nhất thời tỉnh ngộ ra sức giải thích
"Em....em chỉ muốn nhìn ..... thấy vẻ mặt hoảng hốt của anh..... cái.. này là do Song Tử nó kêu em làm. Chứ em làm sao nghĩ ra cái này, chồng ơi em không.......!!!" Song Ngư tăng thêm lực tay làm Bảo Bình câm nín, Anh đen mặt, nhìn góc nào cũng thấy anh đang tức giận cực kì.
"Em gọi anh là chồng mà còn dám nghe lời xúi giục của thằng khác, em cũng gan lắm!!" Song Ngư bực bội bỏ tay ra khỏi cằm Bảo Bình rồi một bước hai bước đi ra ngoài nhất nhất không muốn nhìn mặt cậu. Bảo Bình nhìn thấy Song Ngư đi ra ngoài liền một mực ra ngoài năn nỉ. Với tính cách của Song Ngư thì bình thường dịu dàng kinh khủng nhưng đến lúc giận rồi thì có mà..
......cũng không biết anh thế nào nữa lần đầu anh giận cậu mà~~
"Chồng à, không phải em muốn làm anh tức giận, mà em chỉ muốn biết anh yêu em đến mức nào thôi mà~~!" Cậu lôi cái giọng bánh bèo ra, hai tay thì ôm cổ anh làm nũng.
"Chẳng lẽ tình yêu anh dành cho em vẫn chưa đủ!!" Song Ngư thở hắt ra một hơi rồi gỡ tay Bảo Bình ra.
Cậu nghe anh nói vậy nhất thời lúng túng không biết làm gì liền lấn tới
"Để... để em cởϊ áσ cho anh, áo anh..... ướt mất rồi!!"
"Lỗi tại ai?? Hửm?? Em nói xem, em làm anh tức giận đã vậy còn làm áo anh bị ướt, em muốn anh phải phạt em như thế nào?" Anh kéo đầu cậu sát vào mặt mình, ghé bên tai cậu mà nhẹ nhàng phát ra giọng nói trầm thấp, quyến rũ, chiếc lưỡi hư hỏng nhẹ nhàng lướt qua vành tai khiến cậu thoáng cái trong lòng đã mềm nhũn, toàn thân run rẩy. Thấy được phản ứng đáng yêu của cậu, anh càng muốn trêu chọc, di lưỡi từ tai xuống cổ cậu mà trêu đùa.
"A.... Song.... Song Ngư anh làm gì vậy?"
"Em biết rõ là anh sắp làm gì mà! Nếu không muốn thì bây giờ em cứ đẩy anh ra, còn một khi anh đã bắt đầu thì dù em có quỳ xuống cầu xin anh cũng sẽ không tha!"
Nghe anh nói vậy, cậu nhất thời nghẹn họng, cậu nào dám phản kháng lúc nãy làm anh giận, giờ mà đẩy ra chẳng phải việc xin lỗi còn khó khăn hơn sao. Thấy cậu nửa ngày không phản ứng, nhất kiến chung tình nhìn xuống sàn nhà, Song Ngư híp mắt đè cậu xuống, ấn môi mình lên môi cậu, biết mình không thể phản kháng cậu đành mặc sức anh "trừng phạt" cậu. Nụ hôn ngày một dữ dội hơn, đôi môi nóng bỏng bắt đầu hôn cuồng nhiệt từ xương quai xanh xuống dưới, để lại một dãy những dấu hôn đỏ sẫm ám muội. Bảo Bình bị anh hôn đến toàn thân run rẩy, ra sức thở gấp
"A.... a...... Song...Song Ngư.... đừng...ưʍ..!"
Song Ngư khéo léo vuốt ve cơ thể cậu, bàn tay nghịch ngợm chỉ điểm hai điểm trước ngực cậu mà vân vê, tay còn lại nhằm vào nam căn của cậu mà xoa nắn, cơ thể cậu bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến điên dại ngửa đầu thở dốc.
"Ah... ha.....ha....dừng....dừng lại...!"
"Thư dãn nào, vợ yêu~~"
Ngay sau đó là một loạt những tiếng rêи ɾỉ lan ra khắp căn phòng....
(Các cậu tự hiểu, đồng thời tự tưởng tượng, mị đã cố hết sức. [>~