"Em vui không?"
"Vui chứ, hình như anh cũng vui lắm. Định quay lại làm thẳng nam?"
"Ồ, căn bản là không cong, nên cũng không nhất thiết phải thẳng thêm."
"Ý gì?"
Thiên Yết khẽ nhíu mày, cái tên đáng ghét kia nói là vốn không cong, đây có phải đồng nghĩa với việc vốn không yêu cậu. Trong phút chốc máu dồn lên não, Thiên Yết cố gắng khắc chế lửa giận của mình không thể hiện ra ngoài. Nhưng Ma Kết biết, cậu giận rồi. Bản thân Thiên Yết là người đa nghi lại giỏi giấu cảm xúc nếu đã không muốn ai biết thì đối phương đừng mong biết được. Nhưng nếu làm người yêu mà lại không phát hiện ra cảm xúc vủa đối phương thì Triệu Ma Kết nên nhảy xuống sông đi là vừa. Khẽ nhếch môi cười, Triệu Ma Kết kéo người thương vào lòng, thì thầm bên tai cậu
"Này, tôi không phải là chưa bao giờ thừa nhận tôi cong sao, tôi yêu em vừa vặn em lại là nam thôi."
Thiên Yết ngây người rồi, đúng là hắn chưa bao giờ nói mình cong, đúng là hắn từng nói cái câu kia khi ở quán bar, nhưng Thiên Yết lúc đó vốn không tin tưởng tên này, hai người đến với nhau kiểu gì cậu còn chả biết. (Tác giả cũng không biết luôn)
Bất chi bất giác đỏ mặt, cố gắng để bản thân bình tĩnh, dù sao thì tội lỗi vẫn còn đấy, không được mềm lòng. Đẩy nhẹ Ma Kết ra, Thiên Yết hắng giọng tiếp tục chất vấn.
"Đừng đánh trống lảng, trả lời đi, anh định đi lăng nhăng chứ gì!"
Anh bật cười, cong ngón tay búng một cái lên trán cậu, rồi lại hôn nhẹ lên chỗ vừa bị búng có chút hồng
"Công sức tôi phí thời gian với lũ ngốc, tặng em. Valentine vui vẻ."
"Cái này... làm sao mà.. anh..."
Thiên Yết nhìn đồ vật trong lòng bàn tay, đây là miếng ngọc bội bị cậu nhìn trúng từ 2 tháng trước, làm thủ công, có một không hai. Vốn lần trước để vuột mất khỏi tay, cậu tiếc vô cùng, nhưng không ngờ Ma Kết lại biết chuyện này.
"Cái này, 2 tháng trước ông cụ nhà Chấn Văn mua được, nó vào phòng ông cụ lục lọi, thấy đẹp nên trộm lấy" muốn tặng cho Chấn Võ, ai biết được ngay ngày hôm đó phát hiện cái Chấn Võ có hẹn với gái, hùng hùng hổ hổ đi bắt gian nên cũng quên luôn, miếng ngọc bội này liền bị vứt vào hộc tủ, mấy ngày trước sang chơi với nó tình cờ thấy.
"Tôi dụ nó bán cho tôi miếng ngọc bội này, đổi lại đồng ý ngồi làm nền cho nó trong cuộc gặp mặt, sợ em giận nên không nói, xin lỗi." Lần này Ma Kết phá lệ nói nhiều hơn ngày thường, với cậu thì có dài dòng hơn nữa cũng chẳng sao, người yêu không giận là được.
Thiên Yết nghe xong khẽ bĩu môi, ai cần anh vì em mà phải làm nền cho người ta. Nhưng không thể phủ nhận là lần này cảm động muốn chết. Triệu Ma Kết vậy mà lại có ngày vì một cái gì đó, vì một ai đó mà nghe lời người khác. Tình yêu của Thiên Yết dành cho Ma Kết lại nhiều hơn một chút rồi, làm sao đây.
"Sao?" Thấy cậu bĩu môi, anh cũng không lấy làm lạ, anh biết cậu nghĩ gì, và anh thích cái cách mà cậu luôn lo nghĩ cho anh. Ôm người chặt hơn, nụ hôn lần này là hướng môi mà đến, một nụ hôn ngọt ngào trong đêm valentine. Ghé vào tai cậu thì thầm
"Có phải lại yêu tôi nhiều hơn một chút rồi hay không?"
"Ừ. Lại yêu nhiều hơn một chút rồi, phải làm sao đây?" Thiên Yết thẳng thắn thừa nhận, cũng không ngại đến đỏ mặt, đây là chút tình thú giữa hai người bọn họ.
"Vậy thì lại yêu nhiều hơn chút nữa, đến khi nào không thể rời khỏi tôi là tốt nhất, vì tôi nghĩ tôi đời này khó mà thoát khỏi tay em."
Thiên Yết đáp lại nụ hôn của anh, nắm lấy tay anh kéo về phía trước
"Bổn đại gia sẽ cân nhắc, giờ thì gia đói rồi."
Ma Kết nhìn vị đại gia kia nhà mình nở nụ cười đẹp trai muốn nổ tung, nếu không phải hôm nay là valentine, Thiên Yết có lẽ sẽ cân nhắc có nên cho tên này đeo mặt nạ hay không.
Đột nhiên nhớ ra gì đó
"Chấn Văn, tên đó không sợ Chấn Võ ghen à?"
"Cái này Chấn Võ không biết, nhưng tôi có nhắn tin cho cậu ta rồi, còn về phần Chấn Võ có làm gì Chấn Văn hay không thì tôi không biết."
Thiên Yết:..... :) có loại bạn như anh sao.
-----
"Anh buông ra."
"Em lại nổi điên cái gì, sao không ở trong phòng, tối đêm tối hôm chạy ra đây!"
"Điên đó! Rồi sao, anh cmn dám phản bội tôi cơ mà!!"
"Ai nói tôi phản bội em!?"
"Ban ngày ban mặt hẹn gái uống nước, không phải phản bội thì là gì!!"
Hai cặp mắt nhìn chằm chằm nhau, ai cũng không nhường ai, một bên là Sư Tử một bên là Kim Ngưu, xét theo tên gọi thì đều là lũ cứng đầu cả.
"Haiz, ...Ngưu Nhi.."
"Anh cút đi, đồ sư tử thối!" Kim Ngưu mắng xong liền muốn quay người đi, ai ngờ chưa đi được mấy bước đã bị hai cánh tay cơ bắp với sức mạnh đáng sợ vác lên khỏi mặt đất.
Sư Tử mất kiên nhẫn vừa vác người đi vừa nói
"Em nói xem giờ là mấy giờ mà em dám nói tôi cút. Nói em biết, Sư Tử này dù có thối đến mức nào cũng không phản bội em. Sắp lên Đại học, thời gian yêu em còn không có, lấy đâu thời gian đi tìm người khác, kể cả có cũng không tìm, từ ngày gặp em là không yêu ai được nữa rồi. Mặc kệ em có tin hay không, nhưng tôi yêu em là sự thật, đến chết cũng không phản bội em, vì thế đời này đừng hòng rời xa tôi, em mà dám bỏ của chạy lấy người thì tôi đánh chết em!!"
"Anh anh anh.. đừng đừng có vô lý như thế, tại sao tôi tôi lại không..."
Kim Ngưu bị Sư Tử nói nhiều đến đỏ mặt, lắp bắp nói mấy từ âm thanh liền nhỏ dần rồi im bặt. Sư Tử tiện tay vỗ một cái vào mông Kim Ngưu, Kim Ngưu bùng nổ rồi, chạm vào dây thần kinh nào của hắn ta vậy, thanh thiên bạch nhật dám tát mông cậu.
Sư Tử một mạch vác Kim Ngưu nhét vào xe, phóng thẳng về kí túc xá. Kim Ngưu nghe Sư Tử thổ lộ xong, cảm giác tên này chắc chắn không lừa mình, tự cảm thấy chột dạ, chưa tìm hiểu kĩ đã hồng hạnh xuất tường, haha.
Hai người ngồi trên sofa nhìn nhau, thời gian thường thường trong hoàn cảnh như này mà nói thì thường trôi chậm hơn N lần, lần thứ hai liếc mắt sang chiếc đồng hồ treo tường, cmn vậy mà mới có trôi qua 3 phút, còn tưởng 30 phút chứ. Kim Ngưu có chút nỏng nảy cũng có chút lúng túng, tịch mịch như vậy cậu không quen a~
"Cái đó, tại sao anh lại ở nơi đó?"
Sư Tử vẫn nhìn chằm chằm, lúc sau mới chầm chậm hỏi ngược lại
"Anh nói, anh tình cờ gặp, em có tin không?"
Kim Ngưu gật đầu rồi lại lắc đầu
"Bên kia cũng tình cờ thêm một người hay gì?"
( Buổi gặp mặt 2 bên đều đủ người)
"Anh nói phải em có tin không?"
Trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, có quỷ mới tin. Nghĩ như vậy nhưng Kim Ngưu vẫn là im lặng, cậu không muốn trả lời câu hỏi như này.
Phòng khách lặng thinh, hai người cứ ngồi nhìn nhau cả buổi tối, thỉnh thoảng sẽ có một hai người sang gõ cửa, nhưng lạ là chẳng ai muốn đi mở cửa. Trầm mặc giữa họ không phải loại trầm mặc có thể dằn vặt nhau, trầm mặc này là để cả hai suy nghĩ nhiều hơn về đối phương. Mùa Valentine đầu tiên, nhưng bao phủ lại là sự im lặng. Kim Ngưu có chút tủi thân, sắp qua ngày mà một lời chúc cũng chưa nhận được. Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, đối diện đột nhiên có động tĩnh. Sư Tử đến gần hôn nhẹ một cái lên trán cậu
"Chút nữa thì quên, Valentine vui vẻ."
Nói xong thì đứng lên, Kim Ngưu vậy mà bị bế công chúa,
"Anh làm gì!!"
"Đi chứng minh cho em thấy tình yêu anh dành cho em."
"Cái... cái gì? Này! Anh định làm gì! Thả em xuống!"
"Chết cũng không thả. Lên giường! Anh cho em cảm nhận tình yêu của anh."
-------------------------------------------------------
Sau đó thì... mọi người biết rồi đấy. Sáng hôm sau một chút giận dỗi cũng không còn. Cụ thể làm gì thì đợi tiểu phiên ngoại nha kkk. Chap này ngắn là để chạy tiến độ chap mới, chap sau sẽ bù dài hơn cho mọi người.
Chap mới sẽ cố gắng cập nhật nhanh nhất, còn phiên ngoại thì.. ờm... khi nào làm xong đủ 6 cặp thì tôi up một thể :)))))))
À, nhớ stream dynamite nha ARMY :))))