Dù đã dành chiến thắng trước một đội mạnh, nhưng nhịp độ của CLB tennis vẫn không thay đổi, mọi người đều gắng sức vào tập luyện để lấy phong độ tốt nhất cho trận đấu tiếp theo.

Nhưng không khí không được rực lửa và hào hứng như mọi khi, bởi hôm nay, Đội trưởng Tezuka Kunimitsu và Át chủ bài Echizen Ryoma đã cùng lúc xin nghỉ.

-Đội trưởng thật sự sẽ đi sao?

-Là đi Đức đấy, không biết bao giờ anh ấy mới trở lại.

-Các cậu có nghĩ Đội trưởng sẽ về kịp mùa giải tiếp theo không?

-Cũng có thể là Đội trưởng sẽ không trở về nữa...

Dù thông báo đã được công bố, nhưng vẫn còn nhiều thành viên trong CLB chưa thể tiếp thu được lượng thông tin này, đa số thì lo lắng cho tương lai của chính tuyển.

Không kể đến đội viên thường bớt sôi nổi, chính tuyển cũng trầm hơn, không phải họ chưa chấp nhận được, mà chủ yếu là vì con hồ ly nào đó hôm nay trở nên chăm chỉ đến lạ với cái khí thế khiến người ta sợ hãi.

Nhìn lên bầu trời yên bình trên cao, Fuji Shusuke nhếch mép, thở dài một hơi rồi lại bắt đầu than vãn.

-A~ Lại nhớ Ryoma rồi.

Đúng vậy, để đỡ nhớ Ryoma và tưởng tượng đến khung cảnh nhóc ấy vui vẻ cùng Tezuka, Fuji mới trở nên hăng hái hơn cả Kawamura lúc cầm vợt như vậy.

Nhưng làm gì được đây, ngay mai Tezuka đi rồi, thôi thì nhường Ryoma cho anh một lần vậy, còn sau đó thì...

Nghĩ đến điều gì đó, Fuji lại vui vẻ ngâm nga một giai điệu nào đó, đứng dậy từ băng ghế, cầm vợt và lại tiếp tục luyện tập.

Inui đứng đằng xa nâng kính, tay vẫn tiếp tục ghi chép, xem ra cường độ tập luyện đối với Fuji căn bản là chẳng nhằm nhò gì cả.

-Tăng gấp rưỡi hay gấp đôi nhỉ?

Inui phân vân lẩm bẩm, rồi xoay người đi tìm huấn luyện viên Ryuzaki để thảo luận, để lại đám người không biết mình sắp bị hành đến nằm bệt ra đất.

----------------------------------------------------

[8 giờ 33 phút sáng]

Ryoma ngái ngủ tắt tiếng chuông điện thoại làm phiền cậu. Nhưng có gì đó sai sai, nhạc chuông này không phải dành cho báo thức! Có cuộc gọi đến.

Ryoma bật dậy, mắt mèo mở lớn rõ ràng nhìn dòng ghi chú kèm theo được hiển thị trên điện thoại: Kunimitsu, là Tezuka gọi đến.

Làm sao đây?

Ryoma xoay qua xoay lại, đi qua đi lại khắp phòng, rửa mặt, đánh răng và thay đồ xong xuôi hết liền chạy vội xuống lầu.

Karupin lúc này mới bắt đầu ngồi dậy dãn cơ, mèo ta ngáp một tiếng rồi thong thả tiếp tục cuộc hành trình meo meo đầy thú vị của mình khắp các con đường của thị trấn.

Vừa đặt chân xuống lầu, cơ thể Ryoma liền đập vào một mặt phẳng mềm mềm, rồi bị bật ra sau.

-Ui cha.

Ryoga kêu lên một tiếng, tay vươn ra đỡ lấy Ryoma trước khi mông cậu tiếp xúc thân mật với mặt sàn.

-Cẩn thận chứ, Chibisuke.

Ryoma cảm ơn Ryoga một tiếng, vơ lấy miếng bánh mì nướng trên bàn ăn, rồi lấy mũ và áo khoác xông thẳng ra cửa.

Ryoga đứng đó, ngơ ngác nhìn đứa em mềm mềm, dễ thương của mình dần đi xa. Anh cau mày, hôm nay Chibisuke nghỉ học, cũng nghỉ hoạt động CLB vì có hẹn đã là cái gai trong lòng anh rồi, giờ nhìn dáng vẻ vội vã kia của Ryoma càng khiến Ryoga khó chịu hơn.

Người kia là ai? Là ai có thể khiến Chibisuke trở nên như vậy?

Thế là Ryoga theo sau Ryoma ra cổng...

Cửa vừa mở, trước mắt Ryoma đã là khuôn mặt vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng của Tezuka Kunimitsu. Cậu khựng lại một lúc, rồi mới đưa tay ngại ngùng sửa sang quần áo cho thẳng thớm, sau đó mới cất tiếng:

-Khụ khụ, chào buổi sáng Kunimitsu.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của mèo con Ryoma, Tezuka tâm liền nhũn hết cả ra, mặt mang theo ý cười dịu dàng đưa tay xoa đầu cậu.

-Buổi sáng tốt lành, Ryoma.

Ryoma cảm nhận được độ ấm dễ chịu truyền từ đầu xuống liền ngơ ra một lát, lại nhìn thấy vẻ mặt kia của Tezuka, hai má cậu có chút nóng lên.

Công nhận...Kunimitsu đẹp trai thật!

Ryoga đứng dựa vào cổng nhà nhìn cảnh tượng đó liền không nhịn được sự khó chịu trong lòng, bồng lên Karupin đang định bỏ trốn cho chuyến phiêu lưu mới, anh lên tiếng phá tan cảnh tượng hường phấn trước mắt:

-Chibisuke, không giới thiệu một chút sao?

Vì đang khó ở nên giọng điệu và vẻ mặt của Ryoga cũng nghiêm hơn, còn đâu cái thái độ đùa đùa thường ngày, cả người đều toát ra sự thù địch.

Ryoma có chút bất ngờ xoay người, nhìn Ryoga đang hậm hực, lại nhìn Tezuka đang tỏ thái độ đề phòng. Rồi chưa để cậu nói gì, Tezuka đã chủ động trả lời:

-Chào anh, tôi là Tezuka Kunimitsu, Đội trưởng đội tennis trường Seigaku.

Thấy người đã bực mình, nghe cái tên còn bực mình hơn.

Tezuka Kunimitsu, ai không biết chứ Ryoga thì biết rõ, Ryoma đã hao tâm tốn sức bao nhiêu cho người này.

-Ra là vậy, nghe danh đã lâu. Tôi là Echizen Ryoga, anh trai của Ryoma.

Ryoga mỉm cười, một nụ cười nửa thật nửa giả chẳng khác mấy với hồ ly Fuji, anh đưa tay ra muốn bắt tay với Tezuka.

Tezuka cảnh giác nhìn người trước mắt, rồi lại nhìn cánh tay đang đưa ra.

Dù giới thiệu là anh trai đấy, nhưng cảm giác của Tezuka đối với Ryoga chẳng khác gì so với Fuji cả, nhưng rồi cũng theo lễ thường mà đáp lại cái bắt tay đó.

Ryoma đứng giữa khó hiểu nhăn mặt, hai người này rốt cuộc là làm sao vậy? Cậu còn mơ hồ nhận thấy được tia điện gay gắt giữa hai bên.

Vậy đấy, tình địch gặp nhau bằng mặt không bằng lòng.

Ryoga phủ đầu tạm được đấy, nhưng chịu thôi, người có hẹn với Ryoma là Tezuka, anh dù có không muốn cũng phải ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ.

Ấm ức nhìn hai người Ryoma và Tezuka đi xa, Ryoga hậm hực xách vợt đến trại tập luyện, thế là lại thêm một người hăng hái chơi tennis quá mức trong ngày hôm nay.

Ryoma đi bên cạnh Tezuka, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm anh làm tảng băng di động có chút mất tự nhiên, bước chân cũng cứng đờ.

-Ryoma, có chuyện gì sao?

Ryoma chớp chớp mắt, vẫn im lặng lắc đầu, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Tezuka, làm anh căng thẳng chết đi được.

Kunimitsu sắp đi rồi, phải ngắm càng lâu càng tốt, như thế thì sau này sẽ đỡ nhớ hơn.

Ryoma suy nghĩ chuyện này cả đêm qua rồi. Mặc kệ cho cậu có nhớ nhung hay buồn bã, Tezuka vẫn phải đi sang Đức chữa trị, đó mới là lựa chọn tốt cho anh.

Hơn nữa, sau này chắc chắn cũng sẽ gặp lại thôi.

Dù đã tốt nghiệp thì mối quan hệ của cậu và anh ở kiếp này vẫn tốt hơn nhiều so với kiếp trước, nên sẽ không mất liên lạc như kiếp trước đâu...nhỉ?

-Vậy Ryoma, em muốn đi đâu chơi?

Câu hỏi của Tezuka thành công làm Ryoma dời tầm mắt, cậu đặt tay lên cầm suy ngẫm, nhưng rốt cuộc vẫn không quyết định được, Ryoma đã qua tuổi có hứng thú với mấy địa điểm vui chơi rồi.

Thấy Ryoma đau đầu nhức óc rồi cũng lắc đầu, Tezuka không hỏi nữa, anh vốn đã quyết định hết hành trình cho ngày hôm nay rồi, chỉ hỏi cho có thôi, dù sao hôm nay nhìn thế nào cũng là một ngày quan trọng đối với Tezuka.

-Oishi nói gần đây có một bộ phim khá hay mới được ra rạp, chúng ta đi xem thử, thế nào?

Oishi đang chỉ huy chính tuyển luyện tập bỗng hắt hơi một tiếng.

-Kì lạ, có ai mới nhắc đến mình sao?

Ryoma nghe thế tâm tình cũng có chút phấn chấn và mong chờ, sống đến đời thứ hai nhưng số lần cậu đi xem phim ở rạp chỉ được đếm trên đầu ngón tay.

Nhận được cái gật đầu chắc chắn của Ryoma, Tezuka thỏa mãn nắm tay cậu nhóc đến rạp chiếu phim gần đó.

May mắn làm sao, vì rạp chiếu phim nằm ngay trên đường đi từ nãy đến giờ của hai người, thành ra cũng không tốn công sức tìm kiếm gì lắm.

Suốt cả quá trình đi đến rạp, vào rạp, mua vé rồi cả xem phim, Tezuka đều vẫn nắm chặt tay của Ryoma. Ryoma ban đầu không để ý lắm, nhưng dần cũng nhận ra có gì đó không ổn, nâng tay muốn lấy ly nước ngọt bên cạnh lại cảm thấy nặng nặng.

Thế là hơn nửa còn lại của bộ phim một chữ cũng không vào được đầu cậu, Tezuka rốt cuộc vì cái gì không bỏ tay cậu ra dù Ryoma đã nhiều lần cố ý muốn đẩy ra?

Trong đầu Ryoma đột nhiên lóe lên một tia sáng.

Chẳng lẽ là sợ cậu đi lạc?

Nghĩ đến đây Ryoma liền phồng má không vui.

Cậu đã lớn rồi, tính riêng tuổi của thân thể này thì cũng đã mười mấy, đâu phải trẻ con mà đi lạc chứ. Hơn nữa bây giờ hai người đang ngồi xem phim trong rạp, làm sao có thể đi loạn?

Nhưng mà...nghĩ theo góc độ khác thì cũng có thể coi như Tezuka đang quan tâm cậu.

Ryoma rũ mắt che giấu đi sự kích động.

Được rồi, người ta có ý tốt thì cậu cũng không từ chối làm gì.

Tezuka ngồi bên cạnh cũng không thể nào chú ý đến bộ phim đang được chiếu trên cái màn hình lớn, mọi âm thanh hình ảnh bây giờ trong rạp phim chẳng là gì với anh cả, đều tựa mây gió mà bay đi mất.

Mọi giác quan của Tezuka đều tập trung vào bàn tay đang nắm lấy Ryoma.

Cảm nhận được tay người kia không còn rục rịch muốn thoát ra nữa, Tezuka lặng lẽ nở một nụ cười nhẹ, quả nhiên mặt dày một chút mới tốt.

Xem xong phim lại như chưa từng xem, Tezuka và Ryoma thống nhất cùng đi tìm quán ăn nào gần rạp để giải quyết cơn đói bữa trưa.

Tezuka vì hồi hộp nên sáng nay ăn không nhiều, cũng chờ Ryoma từ sớm nên đã đói. Ryoma thì tính ra từ sáng chỉ có đúng một lát bánh mì nhỏ vào bụng, không đói mới lạ.

Nhìn nhà hàng sang trọng trước mặt, Ryoma có chút thốt không ra lời, muốn kéo Tezuka lại, ai biết túi tiền nhỏ của hai người bọn họ có thể trả nổi một bữa ăn nhỏ ở đây hay không.

Tezuka lại như không nhận ra sự bối rối của Ryoma, anh dắt tay cậu bước vào nhà hàng, rồi lại như đã quen thuộc mà đi thẳng đến quầy lễ tân.

-Xin chào quý khách, xin hỏi các ngài có đặt bàn trước không ạ?

Nhân viên trong mấy nhà hàng kiểu này đúng là chuyên nghiệp, dù trước mắt là hai học sinh trung học cũng không tỏ ra coi thường, theo lễ mà chào hỏi.

-Đã đặt trước.

Nghe vậy, Ryoma ngạc nhiên ra mặt, trố mắt nhìn Tezuka.

Nhân viên lễ tân khựng lại một chút vì câu trả lời ngoài ý muốn, rồi cũng tiếp tục hỏi tên, xác nhận rồi đưa hai người họ đến phòng riêng đã đặt trước.

Ryoma tò mò thì vẫn tò mò, nhưng cái dạ dày đói đã ngăn cản cậu. Thức ăn vừa lên, mùi hương liền tràn ngập khắp phòng, tâm trí cũng ngay lập tức bị dời đi sự chú ý.

Thấy Ryoma phồng má ăn ngon miệng, Tezuka có chút ngứa ngáy hai tay, thật muốn cầm điện thoại chụp lấy chụp để cảnh tượng đáng yêu này.

Nhưng làm như vậy sẽ dọa sợ mèo con mất, vì vậy Tezuka chỉ còn cách chăm chú nhìn để khắc ghi khoảnh khắc này thôi, thế cũng đủ no rồi.

-Kunimitsu, anh không ăn sao?

Tezuka vô cùng tự nhiên lắc đầu, đáp lời:

-Đã no rồi.

Ryoma cũng không nghĩ nhiều, Kunimitsu ăn nhanh thật, cậu còn chưa giải quyết được đến nửa chén cơm.

Vậy là cả quá trình, một người vô tâm vô phế ăn, một người tâm không trong sáng ngồi ngắm.

Vui vẻ xoa bụng nhỏ đã phồng lên lên chút vì no của mình, Ryoma híp mắt, đúng là căng da bụng chùng da mắt, cậu tự nhiên muốn ngủ ghê.

Vả lại đây cũng là phòng riêng, ghế ngồi đương nhiên có nệm, vô cùng êm ái và dễ chịu.

Thế là lúc Tezuka tính tiền xong xuôi đi vào phòng, cảnh tượng trước mắt anh tự nhiên là một chú mèo con tên Echizen Ryoma đang cuộn người ngủ ngon lành trên chiếc ghế mềm mại.

Người đã ngủ rồi, trong phòng lại chỉ có anh và cậu, ngày mai thì đi rồi, Tezuka liền không kiêng dè gì nữa, tiến đến ôm lấy Ryoma vào lòng, cứ thế chợp mắt khoảng nửa tiếng.

Tezuka vì phòng hờ trường hợp có chuyện ngoài kế hoạch, nên đã kéo dài giờ thuê phòng thành 3 tiếng, hai người có thể thoải mái ngủ ngon đến chiều.

Ryoma trong lúc ngủ đã lờ mờ cảm giác được cả cơ thể như được ai đó nâng niu mà bế lên, cảm giác đó thoải mái đến mức cậu nhóc không muốn tỉnh dậy.

Đến lúc Ryoma mở mắt, trước mắt cậu là lồng ngực săn chắc lại mềm mại của Tezuka. Ryoma hoảng hốt vội lùi về phía sau, nhưng cả người lại vì không có điểm tựa mà ngã ngửa.

Tezuka cũng kịp thời đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn của cậu nhóc, nhân lúc Ryoma còn ngớ người mà đặt cậu ngồi lên bên ghế đối diện mình, lại có chút luyến tiếc vì không còn cảm nhận được sự mềm mại của người kia.

Ryoma cảm thấy có chút không đúng, ngồi trên ghế lại như đang lơ lửng giữa không trung vậy. Cậu tò mò nhìn xung quanh, cố gắng dùng khung cảnh xung quanh đã giảm bớt nhiệt bên hai má.

-Kunimitsu, chúng ta đang ở đâu vậy?

-Trên vòng quay.

Vòng quay?

Ryoma ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ ở hai bên, đúng là hai người đang di chuyển chậm rãi trên không này...

Cảm thán xong khung cảnh nhìn từ vòng quay, Ryoma áy náy nhìn Tezuka, hai tay căng thẳng nắm chặt hai bên áo.

-Xin lỗi Kunimitsu, đi chơi với anh mà em lại ngủ quên như vậy.

Tezuka sao lại không bất ngờ, Ryoma bình thường ngạo kiều chắc chắn sẽ không nói ra những lời có phần khách khí thế này, anh trong phút chốc không biết nên đáp lại thế nào.

Ryoma đúng là còn lâu mới chủ động xin lỗi người khác, nếu có làm sai thì cũng chỉ im lặng bồi thường cho người khác thôi, dùng hành động biểu thị cho lời xin lỗi chân thành nhất.

Nhưng đây có thể là lần đi chơi đầu tiên, cũng như cuối cùng với Tezuka, thế mà cậu lại ngủ quên làm bỏ lỡ biết bao thời gian.

Tezuka thấy Ryoma rầu rĩ thì mềm lòng, mèo con đáng yêu thế này ai lại nỡ rời xa cơ chứ...

Lần thứ hai trong ngày, Tezuka dịu dàng đưa tay xoa nhẹ đầu Ryoma, từng sợi tóc sắc xanh rêu lặng lẽ ma sát qua lại trong lòng bàn tay mang đến sự dễ chịu khó tả.

-Không sao.

Thấy Ryoma vẫn còn buồn, Tezuka hiếm khi nổi lên cảm giác muốn trêu chọc mèo con, xem xem lần này cậu có bị chọc cho xù lông hay không.

Tezuka vốn không phải người như thế, nhưng ở lâu với Ryoma, không muốn cũng phải quen thôi, ai bảo dáng vẻ lúc bị chọc của cậu quá đáng yêu và dễ thương làm gì, đến mức làm người ta ngứa ngáy.

-Vậy bồi thường một chút, thế nào?

Vừa nói, anh vừa đưa tay chỉ lên gò má bên phải của mình, ý ám chỉ quá rõ ràng.

Ngay lập tức, vệt đỏ khả nghi còn chưa tan hết trên hai má Ryoma càng trở nên rõ ràng hơn, thậm chí còn lan ra sau gáy.

Được rồi, đã sống hai kiếp nhưng Ryoma vẫn còn trong sáng lắm, nụ hôn đầu cũng chưa có, dù là má hay là môi, đều vô cùng mới lạ với cậu.

Đối diện với ánh mắt tràn ngập mong chờ của Tezuka, Ryoma do dự, không phải là không được, chỉ là chuyện này thật sự vô cùng xấu hổ có được không?!

Đến lúc Tezuka nhận ra bản thân đã chọc mèo quá mức, muốn dừng lại, thì Ryoma lại bất ngờ chồm người đến...

Cảm giác mềm mại và ấm áp bên má khiến Tezuka ngạc nhiên đến mắt mở lớn, anh không nghĩ đến Ryoma thật sự sẽ làm những gì mình yêu cầu.

Bọn họ cũng vừa vặn đến thời điểm phải xuống đu quay, Ryoma hôn xong bất ngờ lại không cảm thấy không ngượng ngùng gì nữa, chỉ là má chạm môi một cái thôi, chẳng có gì to tát cả.

Ryoma bước xuống khỏi buồng nhỏ của vòng quay, thấy Tezuka vẫn còn ngồi ngơ ngác chỗ cũ thì khó hiểu hỏi vọng lên:

-Kunimitsu, anh không xuống sao?

-Ờ, ừm.

Ra khỏi khu vui chơi nhỏ, Ryoma cùng Tezuka chậm rãi trở về điểm xuất phát ban đầu-nhà Echizen. Trời đã gần tối, phải về nhà thôi, khoảnh khắc vui vẻ nào cũng sẽ nhanh chóng kết thúc.

Ryoma trầm tư một lúc rồi nói với Tezuka:

-Kunimitsu, phải sớm trở về đấy, em chờ anh.

Nếu là Ryoma của ngày trước, những lời thâm tình, cảm động thế này cậu nhất định sẽ không thể nói ra.

Nhưng Ryoma này đã trải qua biết bao khó khăn, nếm trải đầy đủ tư vị của sự cô đơn. Vì vậy, cậu luyến tiếc sự quan tâm từ người khác, nhớ nhung người mình coi trọng khi họ đi xa.

Cậu đã không còn là Echizen Ryoma của kiếp trước, cũng không quay trở lại như thế được nữa rồi.

Không chỉ đơn thuần là ngạo kiều, tự tin và vô cùng ngây thơ...

Ryoma giờ đây đã có thêm nhiều thứ cảm xúc phức tạp mà ngay cả cậu cũng không thể hiểu được, chúng khiến Ryoma làm những hành động thậm chí cậu chưa từng nghĩ đến.

Tezuka nhìn Ryoma, cổ họng không hiểu sao có chút nghẹn lại, rốt cuộc chỉ đáp lại một chữ:

-Được.

Tâm trạng của Ryoma sau buổi đi chơi này tốt lên khá nhiều.

Cậu hiểu ra, rằng thứ duy nhất ràng buộc hai người không chỉ còn là tennis, là lời hứa đưa Seigaku đến vị trí vô địch như đời trước, bởi kiếp này Ryoma không hoàn toàn chấp nhận trở thành trụ cột thứ hai của Seigaku, dù trong vô thức cậu vẫn có những biểu hiện như vậy.

Sợi dây liên kết hai người đã vững chắc hơn...

Lo lắng được giải quyết, tâm tình Ryoma sảng khoái hơn nhiều, cậu vô thức ngâm nga một giai điệu nào đó.

Vẫn là lúc chiều tà, ánh nắng pha sắc cam đổ lên người Ryoma, nhưng sự cô đơn và buồn bã đã được hi vọng thay thế.

Tezuka nhìn Ryoma như thế cũng yên tâm hơn, vậy là anh đã có thể dứt khoát ra đi rồi.

Nhưng...nếu không làm điều này, Tezuka nghĩ mình sẽ hối hận.

-Ryoma.

-Vâng?

Gió chiều chiều ngừng thổi, thời gian như ngưng đọng lại, đôi mắt của Tezuka không che giấu gì mà chất chứa đầy tình cảm chân thành.

-Anh thích em.

Đúng hơn vẫn là anh yêu em, nhưng bắt đầu từ thích thì vẫn tốt hơn.

Ryoma lại tiếp tục đơ người, không biết hôm nay cậu đã thế này biết bao nhiêu lần rồi, nhưng thật sự đối với những tình huống đặc biệt này, Ryoma không có chút kinh nghiệm giải quyết gì cả.

Kunimitsu thích cậu?

Còn khó tin hơn cả chuyện Ryoma trọng sinh, ít nhất đối với bản thân cậu là vậy...

Ryoma không đáp, không sao, Tezuka đã đoán trước được.

-Em không cần đáp lại ngay bây giờ.

-Nhưng anh hi vọng lúc trở về, sẽ nhận được câu trả lời mình mong đợi từ em.

...

Sau đó, Ryoma cũng không biết mình làm sao nói lời tạm biệt với Tezuka, mình làm sao xoay lưng bước vào nhà, mình làm sao về được phòng và mình làm sao ngồi ngơ cả tiếng đồng hồ.

Nguy rồi!

Sáng mai cậu còn định ra sân bay tiễn Tezuka bù cho kiếp trước không làm, còn giờ thì...

Sao mà nhìn mặt nhau được nữa chứ?!

24/02/2022.

Thứ lỗi nếu tui viết chap này không hay, cẩu FA không biết viết chi tiết tình cảm ;-;

Nay trường cho nghỉ một ngày nên tranh thủ viết chap mới luôn nè :>>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play