Những lời nói bình đạm lại vô cùng đơn giản và dễ hiểu của Ryoma trực tiếp ngay lập tức làm những người xung quanh đó cứng họng. Họ căn bản là chưa nghĩ xa được đến đó, mới mấy chục phút trước (do trận đấu Atobe VS Tezuka kéo dài lâu quá) họ còn chưa biết Tezuka bị thương ở khuỷu tay trái cơ!
Vậy mà cậu nhóc Echizen Ryoma này chỉ với một cuộc điện thoại này đã sắp xếp xong bác sĩ chữa trị rồi?
Những người trong cuộc là Tezuka và Oishi còn lú hơn. Hai người đã tìm đến rất nhiều bác sĩ và câu trả lời luôn khiến người ta thất vọng, đây vốn là một vết thương không thể nào lành lặn lại một cách hoàn toàn.
Sự thật thì cũng không quá khó hiểu.
Từ khi danh sách thi đấu giải Kantou được quyết định, Ryoma rốt cuộc cũng nhớ ra cái khuỷu tay trái bị thương nghiêm trọng sắp bị hành của Tezuka.
Ryoma sau đó cũng không tự trách mình quá lâu, may mắn nhớ ra được tên vị bác sĩ ở Đức đã chữa trị cho Tezuka kiếp trước, công cuộc giải cứu cái khuỷu tay đáng thương coi như hoàn thành được một phần.
Được rồi, cũng chẳng phải may mắn gì, nói toẹt ra là kí ức về kiếp trước của Ryoma giống như bị phủ một lớp bụi, không thể nhớ chi tiết được. Nhưng Ryuzaki Sasaki có Hệ thống thì Echizen Ryoma có Diêm Vương, tuy khó lắm mới có thể liên lạc được với ông ta.
Đi được một bước nữa thì lại bắt đầu có vấn đề phát sinh.
Cậu có thông tin chi tiết của vị bác sĩ kia, nhưng ông ấy là người có tiếng, sẽ chẳng dễ dàng gì để khuyên ông ta chữa trị cho Tezuka, đương nhiên còn chưa tính đến khoảng phí phải chi trả.
Phí thì sẽ có đường giải quyết thôi, dù sao Tezuka cũng là một tuyển thủ tiềm năng, bộ thể thao sẽ không bỏ qua nhân tài này.
Còn về việc liên lạc thì...
Tốt nhất là nên đi gặp trực tiếp, vừa thể hiện thành ý, vừa để bác sĩ hiểu rõ hơn tình trạng thực tế.
À mà, Ryoma đã từng đề cập đến chuyện cậu ở thế giới này có quen biết với Kevin chưa?
Nếu chưa thì giờ nói rồi đây. Ryoma và Kevin ở thế giới này cũng có hiểu lầm tương tự như kiếp trước của cậu, nhưng may mắn là hai người có cơ hội quen nhau sớm, gỡ bỏ được hiểu lầm sớm, cũng trở thành bạn thân.
Kevin nhắn tin cho Ryoma than chán, cậu lúc đó ngạc nhiên đến giật bắn người, còn tưởng Kevin cũng trọng sinh, cố ý đi hỏi ông già mới biết, lấy lí do một vài kí ức còn chưa hoàn toàn khôi phục sau tai nạn.
Thế là Ryoma trùng hợp kiếm việc cho Kevin làm, Kevin tuy không hiểu lắm, nhưng thôi kệ đi, bạn thân với nhau tìm hiểu sâu làm gì.
Cuối cùng thì có cảnh gọi điện như vừa nãy.
Trong lúc mọi người còn đang á khẩu ngơ người, Ryoma theo sự thúc giục của trọng tài đã tiến vào sân đấu, thực hiện nghi thức bắt tay giao hữu đầu trận với Hiyoshi-người được cho là con bài tẩy của Hyotei.
[Trận đấu bắt đầu, Echizen của Seigaku giao bóng trước]
Mãi đến khi tiếng thông báo vang lên từ những cái loa nhỏ ở các góc sân, cổ động viên giờ đây chẳng suy nghĩ gì nhiều nữa, đây là trận đấu quyết định, vì vậy họ chỉ chăm chú vào cổ vũ và hò reo.
Chính tuyển từ các đội cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, đi xem có 1 trận đấu mà gặp hết kinh hỉ này đến ngạc nhiên khác, họ cũng dần thích nghi và làm quen được rồi, tốc độ tiêu hóa tin tức cũng nhanh hơn.
Ryoma thả trái banh xuống nền sân, rồi lại bắt lấy nó khi banh nhảy ngược lại, cảm nhận sự sần sùi của trái banh tennis, trong lòng Ryoma có một nhu cầu muốn buống xỏa tâm tình một chút. Thế là trận cuối này được bắt đầu bằng một cú Twisted Serve với cả tốc độ và lực mạnh hơn bình thường.
Vẻ mặt Hiyoshi ngạc nhiên thấy rõ, anh còn chẳng thể thấy đường trái banh di chuyển, dù đã được các tiền bối ở đội mình vô cùng nhiệt tình nhắc nhở phải cẩn thận với cậu nhóc năm nhất bên kia sân, nhưng thế này thì đúng là quá sức tưởng tượng.
Và suốt cả séc đấu đầu tiên đó, Ryoma liên tục tung ra cú phát banh xoáy ngược-Twisted Serve và Hiyoshi thì vẫn không tìm ra cách đỡ được chiêu thức đầy uy lực đó, thậm chí vượt còn bị đẩy cho bay khỏi tay anh.
-Đã nói là không được làm thế với đối thủ rồi mà....
Momoshiro đứng ở ngoài sân đưa ánh mắt thương cảm nhìn về phía Hiyoshi đang chật vật, miệng bắt đầu than.
Tezuka ngồi trên băng ghế huấn luyện viên gần đó chỉ tiếp tục im lặng quan sát, lại bất giác nhớ về khoảnh khắc anh yêu cầu Ryoma trở thành trụ cột thứ hai của Seigaku, để rồi nhận lấy lời từ chối phũ phàng của cậu nhóc.
Tezuka kiềm chế lại cảm giác muốn cười...
Nhớ lại cái lúc Ryoma từ chối trở thành trụ cột của Seigaku và vẻ mặt của cậu nhóc khi nói anh hãy tự mình dẫn dắt Seigaku làm Tezuka chỉ càng yêu thích Ryoma hơn nữa.
Từ chối trở thành trụ cột của Seigaku, nhưng những việc mà Ryoma làm lúc này, chỉ đang chứng minh cho việc cậu đang và xứng đáng là trụ cột thứ 2 của Seigaku mà thôi.
Cho đến lúc Hiyoshi thua trắng cả một séc, cả sân đấu mới nhận ra, năm nhất Echizen Ryoma không phải điểm yếu của Seigaku, phải là con át chủ bài của họ mới đúng.
Nhưng Hiyoshi cũng chẳng đứng yên nữa, bằng lối đánh vô cùng kì lạ có áp dụng tư thế của một loại võ cổ truyền anh học từ nhỏ, nhịp độ trận đấu được đẩy cao lên đến đáng kinh ngạc.
-Gekokujou*.
*Gekokujou: tạo dựng hình tượng của mình bằng cách đánh bại đối thủ/ lấy hạ khắc thượng/ ám chỉ kẻ dưới chiếm vị trí hoặc quyền lực của kẻ trên.
Hiyoshi trong lúc căng thẳng lại theo thói quen thốt ra câu cửa miệng của mình, lần này thì đến lượt Ryoma cười thích thú.
-Anh tự nhận mình là kẻ yếu?
Tốc độ của hai bên đều nhanh quá mức, rõ ràng là Hiyoshi đang muốn biến trận đấu này thành một cuộc đọ sức chịu đựng và thể lực. Thoạt nhìn ai cũng nghĩ Ryoma sẽ thua hay kiệt sức trước, chỉ có chính tuyển Seigaku mới biết, nói đến thể lực, Ryoma mới là kẻ đứng lại cuối cùng.
Có thể là vì đã thỏa mãn với 1 hiệp đầu dùng Twisted Serve và khoảng thời gian khởi động với Momo, nên những séc sau Ryoma tương đối nhẹ tay lại, tuy chẳng ai nhận ra cả, bởi căn bản là bọn họ chưa từng đoán được năng lực thực sự của cậu nằm ở đâu.
Ryoma không ngừng tung ra những tuyệt chiêu mà bản thân đã từng phô ra ở những trận đấu trước đó, nhiều nhất là Drive B, tay cầm vợt cũng chuyển sang tay trái. Trận đấu này khiến cho người xem, nhất là các tuyển thủ không nhịn được ngứa tay.
Thời gian càng trôi qua, chênh lệch giữa hai bên càng rõ ràng.
Ryoma được dịp xả hết nỗi bất mãn với Tezuka và nguồn năng lượng dư thừa, còn Hiyoshi thì có cơ hội tiếp xúc với một đối thủ đáng gờm, điều này có thể đúc kết nhiều kinh nghiệm để anh dẫn dắt Hyotei sau khi Atobe tốt nghiệp.
Cuối cùng, không ngoài dự đoán, Ryoma thắng, tỉ số: 6-2.
[Tỉ số chung cuộc là 3-2, chiến thắng thuộc về Seigaku]
Mới bắt đầu đã làm ra một trận gây cấn, phải đánh đến cả dự bị thế này, Seigaku càng thu hút sự chú ý hơn nữa từ các đội khác trong giải.
Mà...không hổ là Atobe, dù lần này Hyotei thua, nhưng những tiếng cổ động vang dội tạo thành từng đợt từng đợt, mãi đến khi hai đội rời khỏi địa điểm thi đấu mới dừng lại.
Trước khi hoàn toàn tạm biệt nhau, hai đội cũng tập trung lại ở một quán coffee gần địa điểm thi đấu để bàn chuyện một lúc.
Tất nhiên là trước đó, Tezuka đã được Ryoma tiễn đi bệnh viện với một ánh mắt lên án, khiến vị Đội trưởng băng lãnh kia không thể không ngoan ngoãn bỏ lại mèo nhỏ cho một con hồ ly và một con công.
Ryoma thì lại không quá để tâm đến ánh mắt và biểu hiện kì lạ của ba người kia, cậu đang khá khó xử và bất đắc dĩ nhìn vị đối thủ vừa bị mình đánh bại-Hiyoshi.
-Hiyoshi tiền bối, anh vừa khóc.
Một câu nói ngắn như thế của Ryoma ngay lập tức làm Hiyoshi ngồi đối diện đỏ mặt. Cũng không biết là bị thế lực huyền bí nào tác động, mà Hiyoshi vừa bước ra khỏi sân đấu đã lệ tuôn như mưa, khiến các tiền bối năm 3 của Hyotei phải xúm lại mà dỗ.
-A-Anh không có khóc, chỉ là mồ hôi. Đúng! Là mồ hôi thôi!
Ryoma-thân thể 12, tâm hồn 24-25 lại bắt đầu dở tính nổi hứng muốn chọc ghẹo trẻ nhỏ...
-Hiyoshi tiền bối, rõ ràng là anh đã khóc, đúng không Momo tiền bối?
Lần này thì Momoshiro cũng tham gia vào công cuộc chọc ghẹo trai nhà lành.
-Đúng thế.
-Anh không có! Đã nói là anh không có rồi mà.
Trai nhà lành Hiyoshi luống cuống cố gắng bảo vệ bản thân trước những lời lẻ và móng vuốt sắc nhọn của Ryoma và Momoshiro.
Atobe ngồi bàn chuyện tình thương mến thương với Fuji nãy giờ cuối cùng cũng nhìn không nổi một cảnh tượng trước mắt này nữa.
-Hiyoshi, về trường tăng huấn luyện gấp đôi.
-Vâng, Đội trưởng!
Hiyoshi đưa cặp mắt biết ơn vô cùng mà nhìn Atobe, Đội trưởng không những giúp anh thoát khỏi cảnh khó xử này, mà còn tạo điều kiện cho anh nâng cao năng lực.