-Ryoma, hãy trở thành trụ cột của Seigaku!
Tezuka nói với vẻ mặt nghiêm trọng hơn thường ngày. Nó gần như là một lời yêu cầu nếu như ta bỏ qua những tiếng thở dốc và những giọt mồ hôi không ngừng túa ra trên trán anh.
-Em từ chối.
Khuôn mặt băng lãnh thường ngày của Tezuka hiện lên sự ngạc nhiên hiếm hoi.
Tezuka đã không nghĩ rằng Ryoma sẽ từ chối. Với tài năng và thực lực mạnh mẽ đó, Ryoma hoàn toàn có thể thay thế anh nắm giữ chức vụ Đội trưởng.
Tay trái của Tezuka chắc chắn không thể hồi phục hoàn toàn nếu anh cứ cố gắng nán lại Nhạt Bản.
Nhưng nếu đi ra nước ngoài, Tezuka chắc chắn không thể đồng hành cùng Seigaku suốt giải đấu, nhiều nhất anh chỉ có thể tham gia trận chung kết mà thôi.
Seigaku và cả Tezuka nữa, sẽ không thể nắm lấy Vinh quanh bản thân hằng mong muốn với cánh tay trái đầy thương tật đó...
Tezuka cần một người đủ thực lực để thay thế bản thân, dù chỉ là tạm thời thôi cũng được.
Rồi anh tìm thấy Ryoma....
Đối với Tezuka, Ryoma không đơn thuần chỉ là một đội viên.
Từ Ryoma, Tezuka cảm thấy được thực lực khiến bản thân anh tin tưởng tuyệt đối. Anh biết cậu nhóc đó chưa từng từng ra hết sức trong bất kì trận đấu nào.
Không có dấu hiệu gì cả, đó là bản năng, là sự nhận biết giữa những kẻ mạnh với nhau.
Ngoài ra, trong Tezuka tồn tại một cảm tình đặc biệt dành cho riêng Ryoma.
Anh cần thời gian, để hiểu rõ thứ cảm xúc này, đó cũng là một lí do khiến Tezuka quyết tâm tiến bước.
Tezuka biết mình đang trốn tránh, nhưng thế thì sao?
Seigaku sẽ không thất bại, anh biết điều đó....
Vì anh tin tưởng những đồng đội, cũng bởi vì anh tín nhiệm đứa nhóc trước mắt mình này.
Nhưng Ryoma từ chối....đó là điều duy nhất Tezuka chưa từng suy tính tới.
-Đội trưởng, Tezuka tiền bối, em sẽ dẫn dắt Seigaku trong thời gian anh vắng mặt, nhưng sẽ không trở thành trụ cột của Seigaku.
Ryoma nói.
Đã từng trải qua một lần, nhưng sự lựa chọn của cậu trong 2 lần là khác nhau, không phải vì Ryoma không có khả năng, mà bởi vì...
-Không phải vị trí đó vốn dĩ thuộc về anh sao?
-Đội trưởng, mada mada dane.
Thấy Ryoma như vậy, Tezuka không hiểu sao lại vô thức nở nụ cười.
Cậu nhóc luôn đưa anh từ bất ngờ này sang bất ngờ khác....
Làm Tezuka chỉ có thể ngày càng yêu thích cậu.
Trong nền trời nhuốm một màu cam rực rỡ của ánh chiều tà, vào khoảnh khắc đó, hai người họ đã không còn vướng bận bất cứ điều gì nữa...
->->->->->Tôi là dải phân cách->->->->->
Ngày hôm sau....
Bây giờ đã là 2 tuần trước giải đấu Tokyo. Vì vậy, đây cũng là khoảng thời gian các trường tập trung luyện tập và cả thu thập thông tin nhất.
Ở Seigaku cũng không ngoại lệ, theo số liệu thu được từ Inui, số lượng gián điệp là 49 người.
Nhưng điều đó lại không làm chính tuyển bất ngờ một chút nào, thậm chí là quen thuộc, một số người, điển hình là Fuji, còn khiến đám gián điệp chật vật một vố.
Ryoma thì khác, cậu không có bất kì động tĩnh gì, bởi lẽ chuyện này đã từng xảy ra như cơm bữa với Ryoma.
Thật lòng mà nói, đám gián điệp này làm Ryoma cảm thấy dễ chịu hơn phóng viên nhiều, ít nhất họ không thể cho ra những bài báo lá cải ảnh hưởng đến cả sự nghiệp hay thậm chí là cuộc sống của một người.
Và bằng một cách nào đó, buổi tập luyện hôm nay của chính tuyển không bị chứng kiến bởi một người nào từ trường khác cả.
Đôi lúc Ryoma muốn biết những trường khác sẽ cảm thấy thế nào nếu có cơ hội được uống thử Inuis Juice....
Các thành viên trong chính tuyển được phân chia thành 4 nhóm phân biệt: Phòng thủ. Đánh bóng tử vạch cuối sân, Giao bóng và lên lưới, cùng Toàn diện.
Như các buổi tập luyện khác, chính tuyển phải đấu với nhau để khắc phục điểm yếu cũng như những điểm mù trên sân đấu của mình, đồng thời cũng phải học cách tung ra đòn tấn công hợp lí nhanh chóng đánh bại đối thủ.
Và đương nhiên, khi hai người đấu với nhau, sẽ có thắng và thua. Người thua sẽ nhận được một phần thưởng: Uống Inuis Juice, coi như sự khích lệ để họ cố gắng hơn....
Ryoma đương nhiên không muốn nếm thử vị của thứ nước ép đen xì kia đâu, nên Kikumaru tiền bối phải thay cậu chịu trận.
Có lẽ Ryoma sẽ thất thế trước lối tấn công linh hoạt của Kikumaru, nhưng kĩ năng điều khiển bóng hiện tại của cậu mà nói...phải đạt tới đẳng cấp thượng thừa, cộng với thể lực không thua một ai, nên...
Một phút mặc niệm cho Kikumaru....
Ngay lúc Kikumaru với khuôn mặt đau khổ đang cầm ly nước kia trên tay, huấn luyện viên Ryuzaki đột nhiên xuất hiện, thông báo rằng danh sách thi đấu đã được công bố.
Nhưng điều đó cũng không giúp được gì thêm...
Khác với lúc trước "độc" sẽ ngấm dần, lần này chưa kịp nuốt thì người đã chạy biến đi, không hiểu động lực ở đâu ra giúp Inui tiếp tục cải tiến sản phẩm của mình thế nhỉ.
->->->->->Lại là tôi đây->->->->->
Được rồi, ai đó làm ơn hãy lên tiếng chấm dứt cái bầu không khí im lặng đến quỷ dị này đi...
Echizen•trên tay là Karupin•Ryoma, hai bên là Kabaji và Sanada, đang ngồi ngơ ngác lặng lẽ quan sát vẻ mặt của những người khác.
Và lí do ba người họ ngồi cạnh nhau, chung quy là vì bản năng muốn tránh khỏi sự nguy hiểm mà thôi....
Còn về thành phần được gọi là "Những người khác" thì...bao gồm: Tezuka, Fuji, Atobe, Yukimura và Ryoga.
Nhìn từ ngoài vào thì giữa năm người họ không có vẻ gì là sắp lại vào đánh nhau tới nơi cả.
Nhưng khi ta tiến lại gần họ, rồi cảm nhận được luồng khí hắc ám bao quanh họ, ta sẽ chạy biến đi ngay.
Nụ cười xuất hiện trên môi của những vị mỹ nam kia sẽ dễ dàng đánh gục những cô gái.
Nhưng nếu những nụ cười đó xuất hiện trong các tình huống không đúng, chúng sẽ làm những người xung quanh cảm thấy rùng mình...
Ryoma nhẹ nhàng vuốt ve Karupin đã ngủ từ lúc nào trong lòng mình, không nhịn được thở dài, thầm oán hận.
Cũng bởi vì Karupin, nên mới có cuộc tụ hội này tại một sân tennis đường phố nào đó.
Vậy mà nó lại thản nhiên ngủ khì trong lòng Ryoma, mặc kệ diễn biến bên kia đang ngày càng khốc liệt...
Đúng là khiến cho những người ở lại phải khổ sở mà!
[Khoảng 30 phút trước]
-Karupin? Này, Karupin?
Ryoma đang chạy khắp nơi tìm kiếm chú mèo đáng yêu, mềm mại nhà mình.
Chuyện Karupin lang thang mỗi ngày đã trở nên quá quen thuộc, mặc dù nó là một con mèo nhà.
Karupin, bằng một cách nào đó, đi đến tất cả mọi nơi nó muốn, dù là Seigaku, hay những nơi còn xa hơn thế. Và đáng lưu ý nhất là, không ai nhận ra sự biến mất đột ngột của nó cả...
Lúc đầu Ryoma cũng không để tâm lắm, cho đến sáng nay, cậu vẫn không tìm thấy Karupin ở bất kì đâu trong nhà mình.
Thường thì nó không đi lâu thế này, tối nào cũng sẽ rất tự giác mà trở về nhà...
Điều đó làm Ryoma lo lắng.
Thế là cậu kéo theo Ryoga đi tìm Karupin.
-Chibisuke, đã tìm thấy chưa?
Nhưng anh chỉ nhận lại được một cái lắc đầu ngao ngán.
-Nó ở đâu được chứ?!
Ryoga thở dài. Hôm nay là cuối tuần, đáng lẽ anh sẽ được tận hưởng cả ngày thư giản trên giường của mình, hoặc đấu vào trận tennis với Ryoma, hoặc thử vài trò đùa mới để trêu cậu, nhưng không!
Cả ngày hôm nay xác định là chỉ để đi tìm con mèo ngốc Karupin kia về thôi...
Thậm chí anh và Ryoma đã phải đi đến các tỉnh lân cận, nhưng kết quả vẫn khiến người ta phải thất vọng.
Đúng lúc đó, như thấy được vị cứu tinh, hai mắt Ryoga sáng bừng lên.
Điều khiến Ryoma để tâm và thích thú nhất là gì?
Đúng vậy, là tennis!
Ngay cả khi đi tìm Karupin mà cậu vẫn vác theo túi đựng vợt của mình kia kìa...
Thế là Ryoga không ngần ngại kéo thẳng Ryoma vào một sân tennis đường phố ngay gần đó.
Coi như là để nghỉ ngơi và thư giản một chút, hai người cầm vợt lên đấu một (vài) séc.
[Ở một địa điểm khác, cùng lúc đó]
Fuji và Tezuka trùng hợp gặp nhau trong một cửa hàng bán đồ dùng tennis.
Cả hai cũng chỉ chào hỏi qua lại vài câu rồi ai làm việc người nấy, dường như chuyện này không phải lần đầu.
Sau khi lấy được đồ mình cần, hai người quyết định vừa đi vừa nói chuyện, dù sao nhà cũng cùng đường, mà Tezuka cũng muốn thông báo trước một tiếng về dự định của mình.
Rồi họ bắt gặp Karupin, trông nó khá đáng thường, chắc là mèo đi lạc.
Thế là Fuji với nụ cười hiền hậu trên môi, ôm lấy con mèo định đem về nhà giữ mấy hôm, đồng thời cũng đăng thông báo tìm chủ.
Vậy mà đi được một lúc, họ lại bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đang chơi tennis rất hăng say.
Hai người không ai nói một lời, nhất trí đồng lòng tiến lại gần. Karupin nằm trong lòng Fuji thấy được chủ, nó vội vàng nhảy xuống chạy về phía Ryoma.
Ryoma đang đấu giữa chừng thì chợt nghe tiếng kêu quen thuộc, cậu quay lưng lại, rồi bị một bóng đen mập ú nhảy bổ lên người.
-Karupin! Mày đã ở đâu vậy hả?
Rồi Ryoma nhận ra, nó ngủ rồi....
Nhưng Ryoma không để tâm lắm, vì cậu đột nhiên thấy Fuji tiền bối và Đội trưởng đang nhìn về hướng này.
Không lẽ vì hoạt động lâu quá nên cậu sinh ảo giác hả ta?
Sau cuối tuần mà cũng gặp hai người này được vậy?
Khác với sự hoảng loạn trong im lặng của cậu, hai người kia rất tự nhiên bắt chuyện khiến Ryoma vô thức bị cuốn theo.
Rồi bằng một cơ duyên tốt đẹp nào đó, Atobe cùng Kabaji và Yukimura cùng Sanada cũng xuất hiện.
Về phía Atobe, đây chẳng khác gì những lần đi kiếm chuyện và tụ nghiệp mỗi cuối tuần của anh tại các sân tennis đường phố cả.
Nhưng nhờ sự sắp xếp của vận mệnh, Atobe được gặp lại Ryoma-người đã nằm trong tầm ngắm của anh từ lâu...
Còn đối với Yukimura, hiếm khi bệnh của anh có chuyển biến tốt, bác sĩ cũng khuyên anh nên hít thở không khí trong lành nhiều hơn, nên Sanada đề nghị đẩy anh đi dạo một vòng.
Và bằng cách nào đó, không khí trong lành đâu không thấy, chỉ thấy toàn mùi đao kiếm thoang thoảng xung quanh....
Ryoga rất bất mãn, thế quái nào mà chỉ viên vẹn mấy phút trước, anh còn đang đánh tennis vui vẻ với Chibisuke, mà mấy phút sau, em trai anh đã bị một đám đàn ông lạ mặt vây lấy?
Lại còn trò chuyện trông rất vui vẻ nữa chứ?!
Thế là Ryoga tiến lại gần....
[Tiếp tục mấy phút sau]
Ryoma bế Karupin sang một gốc khác của sân tennis, bỏ lại năm người thanh niên đang trò chuyện rất hoà ái với nhau....
Sanada cùng Kabaji trong vô thức cũng đi theo Ryoma tránh xa khu vực nguy hiểm đó.
Chuyện của bọn họ cứ để bọn họ tự giải quyết với nhau đi.
Ba người ngồi cạnh nhau, trầm mặt, nhưng lâu lâu cũng nói được vài câu phá vỡ bầu không khí ảm đạm.
Không biết bao giờ mới về nhà được đây....
19/07/2021.