"Tạ Miểu Miểu, để tôi đưa em ra ngoài."
Miểu Miểu đột nhiên nhướng mắt.
Huh?
Vừa rồi anh gọi cô là gì?
Anh nhận ra cô ...?
Ánh mắt hai người chạm nhẹ trong làn khí mát lạnh của cơn mưa, cô như bị thứ gì đó làm bỏng vội nhìn sang chỗ khác, trong lòng bối rối nhưng khuôn mặt vẫn cố bình tĩnh và nở nụ cười giản dị: "Anh Tư Diễn, đã lâu không gặp. "
Hoắc Tư Diễn vẫn đang nhìn cô, đáy mắt dâng lên một cảm xúc khác thường, sau khi nhìn thoáng qua liền khôi phục thần sắc, bình tĩnh nói: "Đã lâu không gặp."
Ừ, đã lâu, rất lâu, tưởng chừng như cả đời.
Không ngờ, anh vẫn nhớ đến cô.
Chà, phỏng chừng là anh ấy đã bị ấn tượng bởi ba mươi bức thư tình mà cô viết cho anh trước đây đi?
Lúc đó thời niên thiếu còn ngây ngô, không biết hai chữ “thẹn thùng” viết như thế nào, với nhiệt huyết mãnh liệt và lòng kiên trì “không đâm nam tường không ngoảnh đầu lại”, đưa đồ ăn sáng, nước uống và những cuộc gặp gỡ không mấy “tình cờ”…. Thậm trí cô còn viết ba mươi bức thư tình gửi anh. Toàn bộ học sinh trường trung học phổ thông không ai không biết Tạ Miểu Miểu có tình cảm với Hoắc Tư Diễn?
Với sức công kích mạnh mẽ như vậy muốn đoạt được đóa hoa cao lãnh này cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là ...
Không bắt kịp...
Đây chắc chắn là một hố đen đúng nghĩa. Miểu Miểu cứ nghĩ đến lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng rất mâu thuẫn. Lúc đầu cảm thấy thất vọng khi nghĩ rằng anh không nhận ra cô. Bây giờ anh đã nhận ra cô lại hy vọng anh không nhớ... Cô nhìn ra bên ngoài, màn mưa mỏng, ý muốn vội vã ra ngoài lại lớn lên.
"Đi thôi."
Hoắc Tư Diễn mở cửa bước ra, dùng tay trái đỡ cửa, thấy người phía sau không có động tĩnh gì anh liền liếc nhìn lại.
Miểu Miểu định thần lại, “ồ” một tiếng rồi bước tới.
Mưa trên mái hiên như những hạt trân châu rơi xuống mặt nước tạo thành một vòng gợn sóng, dưới tán hồng đâu đâu cũng có hoa đỏ, lá xanh. Hoắc Tư Diễn mở chiếc ô ra, hai chiếc khóa bung ra, anh cẩn thận vuốt mép chiếc ô gấp rồi thắt lại chiếc khóa.
Miểu Miểu lặng lẽ quan sát phía sau anh, những ngón tay mảnh mai và trắng nõn của anh nổi bật trong tấm vải dù màu xanh, một cảnh đẹp không nói nên lời. Cô đã từng thích nhìn anh cầm bút viết, bàn tay đẹp khiến chữ viết tự nhiên cũng đẹp theo, điều đó khiến cô vô cùng mê mẩn, có lúc không nhịn được mặt dày mà sờ vào cái gì đó, nếu thành công thì cô có thể thầm tận hưởng say đắm trong một thời gian dài.
Hạnh phúc khi ấy luôn giản dị và trong sáng như thế.
Nhưng Miểu Miểu biết thiếu nữ không biết gượng và tràn đày dũng khí ấy đã sớm biến mất mà chàng trai trước mặt cô cũng không còn là chàng thiếu niên ngây ngô mà là một người đàn ông trưởng thành và điềm tĩnh.
Thời gian quả là có sức mạnh phi thường khiến con người nhiều thay đổi như vậy.
Miểu Miểu gạt cảm xúc cảm một bên, thấy Hoắc Tư Diễn đang cầm ô bằng tay trái cô liền ý thức đi về phía bên trái của anh.
Chiếc ô xanh từ từ di chuyển trong màn mưa.
Trước quầy cafe, người phục vụ cho Hoắc Tư Diễn mượn ô ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi thấy chiếc ô màu xanh lam rời đi, cô thu lại ánh mắt nói: "Qủa nhiên đi cạnh soái ca đều là mỹ nữ."
Đồng nghiệp sau quầy cười nói: "Sao cô biết họ là một đôi?"
“Tất nhiên!” Giọng người phục vụ chắc chắn: “Tại tôi thấy họ đeo đồng hồ đôi.”
Lúc trước cô mang cà phê đến cho người đàn ông liền nghe được hai cô gái bàn bên xin cách liên lạc với anh, có lẽ tính khí lạnh lùng của anh đã quá rõ ràng khiến hai cô gái thảo luận hồi lâu cuối cùng cũng không hỏi được đành chủ động rút lui.
Sau đó, một cô gái khác bước vào và đi thẳng đến bàn của người đàn ông lặng lẽ che mắt anh từ phía sau còn nói đoán xem tôi là ai hay gì đó. Với giọng điệu nũng nịu và hành động như vậy không phải yêu thì là gì?
“Chiếc đồng hồ đó khá đẹp.” Người phục vụ lấy điện thoại di động ra, mở trình duyệt, nhập từ khóa, trang web tải lên, cô nhìn lướt qua liền không khỏi sửng sốt: “Chà, giàu ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
Cô khẽ thở dài cất điện thoại đi, nhìn về phía cửa sổ: "Mưa chắc sẽ mau tạnh thôi."
Không ngờ mưa càng lúc càng lớn, từng hạt một rơi trúng mặt ô, trong không gian không quá rộng, Miểu Miểu muốn giữ khoảng cách với người đàn ông bên cạnh nhưng cô hơi nhúc nhích cánh tay cô liền lộ ra bên ngoài ô.
Hoắc Tư Diễn dường như cũng nhận thức được, bình tĩnh di chuyển ô đến bên cạnh cô, chiếc áo sơ mi với đường vai thẳng tắp nhanh chóng bị ướt.
Miểu Miểu lại phải từ từ di chuyển gần lại, chiếc ô quá nhỏ, mặc dù thận trọng nhưng cô vẫn không tránh khỏi một số va chạm, có khi góc váy cọ vào quần anh, có khi quần anh cọ vào váy cô, cánh tay cô thỉnh thoảng vẫn chạm vào cánh tay anh.
Với mỗi bước, tim lại đập nhanh tăng thêm một nhịp.
Thật không có tiền đồ.
Miểu Miểu thầm khinh thường bản thân, trong lúc vô tình liền nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay của Hoắc Tư Diễn giống như chiếc mà lúc này cô đang đeo, cô vô thức giấu tay ra sau lưng.
"Cẩn thận."
Hả, cẩn thận cái gì?
Đã quá muộn.
Miểu Miểu bước trúng vũng nước vừa đọng trên mặt đất, nước bắn tung tóe khắp nơi, lòng bàn chân cô mát lạnh, không cần nhìn cũng biết giày cô đã ướt sũng ngay cả quần tây của Hoắc Tư Diễn và giày da cũng chịu liên lụy.
Dù biết phải xin lỗi nhưng cô vừa mở môi một tràng cười đã bật ra đầu tiên, cô vội che miệng lại, đôi mắt to đen láy đảo quanh trông rất vô tội: "Thực xin lỗi."
Khóe mắt anh không khỏi ý cười.
Hoắc Tư Diễn nhìn thấy tất cả phản ứng của cô nhưng không vạch trần: "Không sao chứ?"
"……Không sao."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Miểu Miểu bị ướt giày nhưng bước chân lại nhanh bất thường, nhìn thấy bãi đậu xe ở phía trước, cô nhìn đường cái cuối đường, do dự một chút rồi dừng lại. : "Tôi lái xe đến đây. Đưa tôi đến đây là được rồi, cảm ơn anh!”.
"Không có gì."
Miểu Miểu vẫy tay chào anh: "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Miểu Miểu xoay người lên xe, lùi xe một cách thuần thục rồi từ từ lái xe ra, từ kính chiếu hậu nhìn thấy Hoắc Tư Diễn vẫn đang đứng ở chỗ cũ cầm ô, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có vẻ hơi cô đơn.
Sao có thể được?
Anh ấy luôn là một người xuất chúng và thu hút mọi người.
Chiếc xe chạy qua gờ giảm tốc gây ra một tia nước, sau khi giảm bớt chấn động, Miểu Miểu thắt dây an toàn, nhìn vào gương chiếu hậu một lần nữa, những gì phản chiếu trên đó không phải là cảnh vật mà là bóng hình anh. App TYT tytnovel.com
Thành phố này quá lớn với hơn hai mươi triệu dân, khả năng gặp lại anh là bao nhiêu?
Vừa lúc Miểu Miểu lái xe lên đường chính, Hoắc Tư Diễn cũng lên một chiếc ô tô màu đen chờ ở ven đường mà tài xế đặc biệt tới đón.
"Sâm Thúc, tình hình thế nào?"
Sâm Thúc không ngờ gặp lại anh sau nhiều năm như vậy mà anh còn nhớ tên mình, trên mặt lộ ra một chút kinh ngạc, rất nhanh trong lòng bị lo lắng bao phủ, lông mày cũng cau lại: "Không tốt lắm!"
"Ông chủ sáng sớm tỉnh lại liền cảm thấy khó chịu, ăn cơm trưa xong đột nhiên ngất đi..."
Vài phút sau, xe đến bệnh viện Nhân Xuyên.
Sâm Thúc vừa cởi dây an toàn liền nghe thấy tiếng đóng cửa ở ghế sau, quay đầu lại thì thấy bóng dáng mảnh mai đã nhanh chóng tiến vào thang máy, ông vội đuổi theo đến cửa thì thang máy đã đi lên: "Aiya, Còn chưa nói là ở tầng nào mà?"
Ông chủ đang ở trong phòng mổ tầng sáu. Để những nhân viên không liên quan đến quấy rầy, ông đã đặc biệt bao toàn bộ tầng này. Hai người đàn ông mặc vest đen đứng bên trái và bên phải lối đi, thấy có người lạ đến gần, một người đưa tay ra ngăn cản, biểu cảm lạnh lùng nói: "Thưa anh, anh không được phép vào đây. Xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức".
"Tránh sang một bên."
Giọng nói lạnh lùng pha chút khàn khàn, giọng nói của anh hơi trầm, không có nửa phần cường thế nhưng lại lộ ra vẻ không cự tuyệt.
Người đàn ông mặc đồ đen vừa liếc mắt đã biết nhà họ Hoắc làm ăn lớn, quan hệ rất rộng, tuy rằng không biết thân phận của người trước mặt nhưng là đứng ở trước mặt hắn, khí phách hiên ngang một mình trấn áp bọn họ hẳn là có quan hệ mật thiết với nhà họ Hoắc.
Nhưng quản gia Trương có lệnh, nếu tùy tiện để người khác vào, e là không gánh nổi sai lầm.
"Thưa anh, làm ơn..."
"Thiếu gia!"
Quản gia Trương nghe thấy động bên này thì vội vàng chạy tới, còn quên chống nạng liền chạy đến chỗ Hoắc Tư Diễn, lùi lại hai bước, nhìn kỹ qua kính đọc sách như xác nhận điều gì đó, ông ta liên tục gật đầu, vẻ mặt không giấu được hưng phấn thậm chí còn kích động nắm lấy cánh tay của Hoắc Tư Diễn: "Thiếu gia, cậu đã trở về rồi!"
Hoắc Tư Diễn gật đầu, vẻ mặt không thay đổi.
Cách đó không xa, nhìn thấy thái độ cung kính của quản gia Trương, người đàn ông vừa mới ngăn cản Hoắc Tư Diễn lập tức phản ứng, nén giọng hỏi: "Ai vậy? Tôi chưa từng thấy."
Một nam nhân khác không trả lời mà tự mình suy nghĩ, Thiếu gia? Có thể là ... đó là thiếu gia Tư Diễn?
Anh ta không khỏi nhìn lại một lần nữa.
Quản gia Trương lấy lại cảm xúc, nhanh chóng nói ngắn gọn về tình hình của ông chủ, đúng bác sĩ gia đình bên cạnh chen lời: "Ông chủ ngất là do bệnh tim tái phát."
Hoắc Tư Diễn trầm giọng hỏi: "Kết quả kiểm tra điện tâm đồ thế nào?"
"Nhịp tim lên xuống bất thường."
"Nhịp tim của ông ấy là bao nhiêu?"
"Trung bình là 180-240 nhịp/phút, huyết áp tâm thu giảm xuống 80mmHg, cơn ngất kéo dài 3 phút 15 giây, trong đó có một thời gian ngắn phục hồi ý thức."
Hoắc Tư Diễn lại hỏi: "QRS dạng sóng như thế nào?"
Vị bác sĩ gia đình vô thức duỗi thẳng thắt lưng, nhận ra người đàn ông trước mặt không phải là một thiếu gia bình thường mà có khả năng anh ấy có hiểu biết nhất định về ngành y: "Dạng sóng QRS thể hiện một mô hình khối nhánh, sóng gian kỳ R nhỏ hơn 30ms ... "
Hoắc Tư Diễn hỏi thêm vài câu, bác sĩ trả lời từng câu một.
Nhìn thấy áo sơ mi, quần tây và tóc của Hoắc Tư Diễn đều ướt sũng, nghĩ đến sau khi nghe tin ông chủ phẫu thuật liền vội vàng chạy tới, trong mắt quản gia Trương hiện lên một tia vui mừng.
Cho dù là ông nội và cháu trai đã chín năm không gặp nhưng mối quan hệ huyết thống này, gãy xương còn nối gân, sao có thể đoạn tuyệt lâu được?
Cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành.
Sau khi nói chuyện với bác sĩ, Hoắc Tư Diễn im lặng dựa vào tường không biết đang suy nghĩ gì, quản gia Trương bước tới nói: "Thiếu gia đang đi nghỉ ở Mỹ. Sau khi biết tin lập tức điều chuyên cơ trở về. Phỏng chừng buổi tối sẽ trở về đến đây. "
Hoắc Tư Diễn lạnh nhạt "ừm" một tiếng, không có ý trả lời. Quản gia Trương cũng ngừng nói.
Chờ khoảng nửa tiếng đồng hồ, cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang bước ra nói ca mổ diễn ra suôn sẻ, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của quản gia Trương cũng đập đúng nhịp, đầu ngón tay trắng bệch chắp vào nhau cảm tạ trời đất. Sau khi cầu nguyện, ông ấy vui mừng đi đến chỗ Hoắc Tư Diễn nhưng anh đã không còn ở đấy nữa.
***
Miểu Miểu về đến nhà thì mưa đã tạnh, nắng như thiêu đốt phía chân trời, cô vào nhà, ném chìa khóa xe lại bàn cà phê trong phòng khách, lười biếng lên phòng trên lầu nên trực tiếp nằm trên ghế sofa.
Đôi mắt nhắm nghiền nhưng không hề buồn ngủ.
Dần dần, ngoài cửa sổ là cảnh hoàng hôn buông xuống.
Miểu Miểu nghĩ rằng đã đến thời gian tan làm liền gửi tin nhắn cho Tạ Nam Trưng: "Anh, hỏi anh một chuyện, làm sao anh biết Hoắc Tư Diễn mà em gặp trong quán cà phê hôm nay?"
Tạ Nam Trưng phỏng chừng cuộc phẫu thuật đã thuận lợi giải quyết xong liền nhanh chóng trả lời: "Anh và cậu ấy từng cùng một nhóm trong phòng thí nghiệm ở Hoa Kỳ."
Miểu Miểu: "Anh ấy cũng là bác sĩ khoa ngoại?"
Tạ Nam Trưng: "Đã từng như vậy còn bây giờ thì anh không biết."
Miểu Miểu: "Ý anh là gì?"
Tạ Nam Trưng: "Ý trên mặt chữ."
Miểu Miểu: "Vậy anh có thông tin liên lạc của anh ấy không?"
Tạ Nam Trưng: "Để làm gì?" App TYT tytnovel.com
Miểu Miểu: "... Em chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi."
Mặt trời đã lặn, hoàng hôn phía tây thêm phần rực rỡ, bầu trời có màu xanh xám.
Miểu Miểu đợi rất lâu trước khi Tạ Nam Trưng đáp lại bằng hai chữ: "Không có."
Đôi mắt cô ngay lập tức sầm xuống, ánh sáng ở cửa cũng vì thế mà mờ đi vài phần. Thấy An Dung Trinh từ công ty trở về, Miểu Miểu ỉu xìu chào hỏi mẹ.
An Dung Trinh đặt chiếc cặp xuống, trò chuyện với con gái vài câu rồi đi vào bếp, chạm vào cùi chỏ của người chồng đang vo gạo và nấu ăn: "Miểu Miểu bị làm sao vậy?"
Tạ Thích Minh liếc nhìn con gái trong phòng khách: "Không biết, trước đó còn cười khẩy nhìn đồng hồ, bây giờ lại ngây ngốc cầm điện thoại."
Nước vo gạo gần như tràn ra ngoài, An Dung Trinh tắt vòi nước: "Cứ để con bé ngây ngốc như vậy cũng không được."
“Đúng.” Tạ Thích Minh nói: “Anh phải tìm thứ khác để đánh lạc hướng con bé.”
An Dung Trinh nói: "Cứ nấu ăn trước đã."
Chiều tối đến một cách chậm chạp khác hẳn ánh đèn nhu hòa trong ngôi nhà.
Một gia đình ba người đã ăn tối, Miểu Miểu có ý thức vào bếp rửa bát, sau khi rửa xong, cô cắt một đĩa hoa quả ra xem TV và trò chuyện với bố mẹ trong khi ăn.
Thời gian này công việc và giờ giấc sinh hoạt của cô đảo lộn cả ngày lẫn đêm, buổi trưa ngủ không ngon, chưa đến chín giờ đã buồn ngủ, thấy con gái lại ngáp liên tục, An Dung Trinh bảo cô về phòng đi ngủ trước.
Miểu Miểu cho rằng cô chỉ cần đặt lưng xuống liền có thể lăn ra ngủ, không ngờ tới nửa đêm vẫn trằn trọc trở mình, hôm sau tự nhiên ngủ tới khi mặt trời lên cao.
Cú như vậy sau hai ngày sống ở nhà, Miểu Miểu bị mẹ tàn nhẫn đuổi ra khỏi nhà liền vội vã quay trở lại trường học.
Miểu Miểu theo học ngành khoa học máy tính và sẽ tốt nghiệp cao học vào năm sau. Tuy nhiên, học kỳ này cô vẫn đang làm dự án với sếp, cô thậm trí còn chưa hoàn thành luận án của mình, nghĩ đến đây liền cảm thấy đau đầu. Cô đã quay lại kí túc xá để cất đồ đạc rồi xách laptop đi về phía thư viện gần ký túc.
Đó là tháng ôn thi, thư viện đầy học sinh ôn tập và phòng đọc gần như kín chỗ
Miểu Miểu lang thang giữa những giá sách lớn với chiếc máy tính trên tay. Cuốn sách cô đang tìm có lẽ đã bị đặt nhầm chỗ và không thể tìm thấy theo mục lục trên bàn điều tra.
May mắn thay, những cuốn sách liên quan đến máy tính đều nằm trong cùng một khu vực và chúng ít phổ biến. Thường thì có rất ít sách mượn. Miểu Miểu tìm cuốn sách theo thông tin dán phía dưới, cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu ở cuối kệ sách.
Miểu Miểu định với lấy nó nhưng cô không ngờ người kia còn nhanh hơn cô. Thứ đầu tiên lóe lên trước mắt cô là chiếc đồng hồ, mặt số màu xanh lam đậm, cảnh sao và mặt trăng thu nhỏ thực sự độc đáo. Tim cô đột nhiên nhảy dựng và nhìn sang một bên
Cô chớp mắt: "Anh Tư Diễn?"
App TYT & Wisteria team