Trong mắt Lục Giai Ân, đôi lúc Tần Hiếu Tắc vẫn giống như trước đây.

Kiêu ngạo, hợm hĩnh, xấu tính, thích nói những lời lưu manh càn rỡ với cô để tự mua vui cho bản thân.

Nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng anh đứng đắn trưởng thành hơn trước rất nhiều.

Anh sẽ nghĩ đến cảm nhận của người khác, luôn suy nghĩ cho cảm xúc của cô, không ép cô làm bất cứ điều gì.

Những năm gần đây, Lục Giai Ân đã nhiều lần tự hỏi Tần Hiếu Tắc có khác gì những người đàn ông khác theo đuổi cô không. Thậm chí bởi vì mối quan hệ trước kia của hai người nên cô tỏ thái độ từ chối thẳng thừng và kiên quyết với anh hơn một chút so với những người khác.

Nhưng mỗi lần Tần Hiếu Tắc xuất hiện cũng vẫn như vậy, mặc kệ cô nói thế nào anh cũng không bao giờ từ bỏ.

Lục Giai Ân thừa nhận, cô đã thực sự rung động. 

Nếu là cô, sau khi bị từ chối cô sẽ không kiên nhẫn mà đợi lâu đến thế. 

Tại sao phải chờ đợi một người đã từ chối mình nhỉ?

Lục Giai Ân đã không ít lần bối rối trước câu hỏi này, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô muốn hỏi Tần Hiếu Tắc.

Ngay sau khi cô hỏi câu hỏi đó, bầu không khí trong hành lang bỗng chìm trong yên lặng.

Tần Hiếu Tắc dừng lại một chút rồi thấp giọng hỏi: “Nếu như anh nói anh mệt rồi, liệu có phải em sẽ lại bảo anh đừng quấy rầy em nữa đúng không?”

Lần chia tay đó cũng vậy thôi.

Cô biết anh sẽ không đồng ý cho cô đi du học, vì thế cô đã nương theo tình thế mà nói lời chia tay.

Lục Giai Ân hơi hé miệng, cô muốn nói lúc đó mình không có ý như vậy.

Nhưng cô còn chưa kịp nói thì Tần Hiếu Tắc đã cúi đầu xuống.

Trong bóng tối, đôi mắt anh sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt có chút uy hiếp.

“Em đừng có nằm mơ!”

Anh hung dữ nói lời cảnh cáo, ngay sau đó anh vươn cánh tay mạnh mẽ của mình, vòng qua người kéo Lục Giai Ân ôm chặt vào lòng anh.

Lục Giai Ân bị đánh úp bất ngờ, cả người cô ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Không khí tràn ngập mùi hương của Tần Hiếu Tắc. 

Anh vừa tắm xong nên trên người còn vương mùi sữa tắm tươi mát.

Lục Giai Ân sững sờ một lúc, sau đó cô theo bản năng đẩy Tần Hiếu Tắc lùi ra.

Tần Hiếu Tắc ngẩn ra trong giây lát, sau đó anh ghì chặt cô hơn, hơi thở của anh dồn dập hơn vì sự từ chối của cô.

Trong lúc ngọ nguậy chống cự, Lục Giai Ân ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Cô đột nhiên nhận ra — Tần Hiếu Tắc chắc đã uống khá nhiều rượu trong bữa tiệc tối nay.

Lục Giai Ân ngừng giãy dụa, cô đổi sang chiến lược mềm mỏng dỗ dành.

“Anh thả em ra trước rồi nói chuyện được không?” Cô ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi.

“Không được.” Tần Hiếu Tắc cự tuyệt.

Bất kể là điểm nào trên người Lục Giai Ân: mái tóc, cơ thể, mùi hương, giọng nói… của cô đều có sức hút mãnh liệt với anh.

Đặc biệt là sự dịu dàng khi nói chuyện của cô khiến Tần Hiếu Tắc nhớ lại hồi hai người còn ở bên nhau, khiến anh sinh ra ảo giác rằng Lục Giai Ân vẫn luôn ở bên anh.

Tần Hiếu Tắc siết chặt vòng tay, hơi thở nóng bỏng và giọng nói trầm trầm cùng nhau phả vào tai Lục Giai Ân.

“Em hỏi anh có mệt hay không, kỳ thật anh thường xuyên thấy mệt.”

Giọng anh trầm trầm lại xen chút buồn bã khó tả.

Sống lưng Lục Giai Ân hơi cứng lại, hai tay buông thõng hai bên, cô đứng ngây người.

Cô chỉ nghe thấy Tần Hiếu Tắc nói thêm: “Công việc bận quá thể làm anh thấy mệt lắm.”

Anh chưa bao giờ nói những lời như vậy với người khác.

Do ảnh hưởng của gia đình, khí chất đàn ông bản lĩnh thấm sâu vào xương tủy Tần Hiếu Tắc, những câu nói yếu đuối kể khổ như thế này nói ra thật đáng xấu hổ.

Cả thế giới có ti tỉ người như thế nhưng anh chỉ nguyện ý nói những điều này với Lục Giai Ân.

Cho dù Lục Giai Ân vẫn không sẵn lòng chấp nhận anh, nhưng đối với Tần Hiếu Tắc mà nói, Lục Giai Ân từ lâu đã trở thành một phần không thể thiếu của anh rồi.

Anh cũng chỉ có thể không cần giữ liêm sỉ mà thể hiện phần yếu đuối của mình với Lục Giai Ân mà thôi.

Tần Hiếu Tắc ôm cô, tựa cằm lên vai cô. 

Anh khẽ nghiêng đầu, môi anh tựa hồ lướt qua cổ Lục Giai Ân.

Hơi thở anh thơm tho và ấm áp như một dòng điện nhỏ, lướt dọc cần cổ, theo mạch máu mà đi lên.

Lục Giai Ân cảm thấy tê dại.

“Nhưng nhớ em anh lại không thấy mệt.” Tần Hiếu Tắc nói xong, môi anh phủ xuống làn da cô. 

Lục Giai Ân giật thót mình, cô nắm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu né tránh nụ hôn này.

Tần Hiếu Tắc dường như đang rơi vào một cảm xúc mê loạn khác, bàn tay to lớn của anh giữ chặt gáy cô, anh không hề kiêng kỵ mà đứng ngay trước cửa nhà hôn cô.

“Đường Đường, quay lại với anh nhé.”

“Anh quay về đi.”

“Quay lại với anh đi, được không?”



Giọng anh vừa trầm thấp vừa nghẹn ngào, cứ lặp đi lặp lại một câu.

Trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu tha thiết.

Trong lòng Lục Giai Ân vô cùng bối rối, cô nghiêng đầu né tránh đợt tấn công của anh.

“Anh uống nhiều quá rồi phải không?”

Trên má cô hiện lên một vầng ửng hồng, cô không hiểu sao tự nhiên tình thế lại thành ra thế này.

“Anh không uống nhiều, anh rất tỉnh táo mà!”

Tần Hiếu Tắc thoáng đẩy ra một chút, anh đưa tay giữ chặt cằm cô, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Anh không thể chấp nhận được việc Lục Giai Ân coi lời ngỏ ý của anh như một lời nói bừa lúc say rượu.

Rõ ràng anh vẫn luôn làm như vậy không phải ư?

“Chẳng lẽ anh làm nhiều như vậy chưa để để tỏ rõ thái độ của mình hay sao?” Anh chất vấn.

Lục Giai Ân trở nên mơ hồ, cô chợt nghĩ đến anh vì cô mà thực hiện ca tiểu phẫu kia. 

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tần Hiếu Tắc, nhịn không được mở miệng: “Hiếu Tắc, anh có bao giờ nghĩ đến, nếu em vẫn không chấp nhận anh thì sao?”

Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, dịu dàng, nhưng những lời cô nói lại như một chiếc kim nhọn, từng chút từng chút đâm vào tim Tần Hiếu Tắc.

“Nếu vợ tương lai của anh không phải là em thì sao? Nếu cô ấy muốn có con thì thế nào?”

Lục Giai Ân đã lén tìm kiếm thông tin, phẫu thuật thắt ống dẫn tinh vẫn có thể tháo ra được. 

Nhưng nếu để thời gian dài thì sẽ rất khó có thể phục hồi như cũ.

Tần Hiếu Tắc sững người, trái tim anh đập loạn trong đau đớn, đầu óc quay cuồng.

“Em có ý gì?” Cổ họng anh nghẹn cứng khó chịu.

Theo suy nghĩ của anh, mỗi lời nói của Lục Giai Ân đều muốn đẩy anh ra càng xa càng tốt.

“Anh đã nói rồi, đây là việc của anh, không cần em quan tâm!”

Anh tức đến đỏ mắt, lực trên cánh tay cũng vô thức tăng lên.

Lồng ngực Lục Giai Ân cũng nhói đau, tim đập thình thịch.

Cô có chút hối hận vì đã hỏi nhiều như vậy khi nhìn dáng vẻ này của Tần Hiếu Tắc.

“Em không có ý này.” Lục Giai Ân muốn giải thích, nhưng cô nhất thời không biết phải nói từ đâu.

Tần Hiếu Tắc cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, các đường gân xanh trên cổ anh lờ mờ nổi lên.

“Thế em có muốn quay lại với anh không?”

Anh lại hỏi một lần nữa, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô.

Lục Giai Ân siết chặt nắm tay bấm vào lòng bàn tay.

“Nếu em nói không thì sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt có chút phức tạp.

Tần Hiếu Tắc đã từng nghĩ anh đã quen với việc bị Lục Giai Ân từ chối.

Nhưng khi nghe được cô nói điều này, một cảm giác mất mát vô cùng vẫn bủa vây đánh ụp vào anh.

Anh chớp mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống.

“Thế thì anh lại tiếp tục theo đuổi em.”

Lục Giai Ân im lặng một hồi rồi rũ mắt xuống. 

Vừa rồi lúc Tần Hiếu Tắc hỏi cô có muốn quay lại với anh không, tim cô đã đập rộn ràng.

Trong một khoảnh khắc rất ngắn, cô thậm chí còn muốn nói “Được, mình thử lại một lần đi”, nhưng cuối cùng cô đã kìm lại được.

Bởi vì cô vẫn có chút phân vân chưa phân biệt được rõ, là cô thật sự thích Tần Hiếu Tắc, hay chỉ là cảm động thôi.

Trước kia còn trẻ chưa biết gì, nếu phải làm lại từ đầu cô sẽ không chọn bắt đầu mối quan hệ với Tần Hiếu Tắc trong hoàn cảnh như vậy. 

Hiện giờ mối quan hệ giữa hai người ngày càng phức tạp hơn, cô không muốn vẫn cứ thế yêu đương trong mơ hồ.

Như vậy là không công bằng cho cả hai bên.

Sau một hồi lâu trầm tư suy nghĩ, Lục Giai Ân nhẹ nhàng mở miệng: “Hiếu Tắc, để em suy nghĩ thêm chút nhé, được không?”

“Em nghĩ bao lâu?” Tần Hiếu Tắc hỏi. So với việc thẳng thừng từ chối như trước kia, việc “suy nghĩ” của cô lần này đối với anh mà nói đã là một bước tiến lớn rồi.

“Tháng sau em và một số người bạn họa sĩ khác đi thành phố H vẽ ký họa. Chờ lúc đó em về rồi nói được không?”

Đợt vẽ ký họa lần này là một hoạt động của Hiệp hội Mỹ thuật, bao gồm một chuỗi các hoạt động như trưng bày, triển lãm và bán đấu giá tranh ký họa.

Lâu lắm rồi Lục Giai Ân chưa đi ký họa xa nhà, cô chỉ muốn nhân cơ hội này hòa mình vào thiên nhiên, tận dụng cơ hội thư giãn và giải tỏa tâm lý.

Sau khi nghe cô giải thích ngắn gọn, Tần Hiếu Tắc nhỏ giọng đồng ý.

Vì Lục Giai Ân đã đưa ra thời hạn, anh đương nhiên sẽ không phản đối.

Cùng lắm thì tháng sau lại bị cô từ chối thêm một lần nữa thôi.

Một khoảng thời gian sau đó, Tần Hiếu Tắc cũng cố ý cho Lục Giai Ân không gian và thời gian riêng tư. 

Một tuần sau, các báo cáo kiểm tra sức khỏe của Lục Giai Ân và bà ngoại cùng lúc được đưa tới.

Kết quả của Lục Giai Ân đều bình thường.

Kết quả của bà ngoại cũng không có vấn đề gì quá lớn. Chủ yếu vẫn là một số bệnh thường thấy ở người cao tuổi.

Tóm lại đó chỉ là những báo động giả mà thôi.

Sau hôm nhận được báo cáo, Lục Giai Ân lại đưa bà ngoại ra ngoài chơi.

Đến ngày thứ ba, bà ngoại nằng nặc đòi về thành phố C vì lý do ở đây không quen.

Lục Giai Ân không thể làm bà đổi ý, không còn lựa chọn nào khác đành phải mua vé máy bay cho bà trở về.

*

Chớp mắt một cái đã đến đầu tháng tư.

Thành phố H là một thành phố du lịch nổi tiếng, địa thế dựa núi gần sông, cảnh đẹp lay động lòng người.

Lần gần nhất cô đến đây là đi cùng Tần Hiếu Tắc, lúc đó cô cùng anh đi chuyến du lịch tốt nghiệp.

Điểm khác biệt lần này là đích đến của họ không phải là biển, mà là núi.

Lần đầu khi nghe thấy Lục Giai Ân nói muốn đi leo núi, Tần Hiếu Tắc đã không đồng ý.

Theo bản năng, anh cảm thấy loại hoạt động này hơi quá sức với Lục Giai Ân.

Nhưng khi Lục Giai Ân cứ mãi khẳng định cô sẽ hành động theo thể trạng sức khỏe của mình thì anh không còn cách nào khác đành phải đồng ý, anh yêu cầu Lục Giai Ân hàng ngày phải báo cáo bình an cho anh.

Khi Lục Giai Ân và một nhóm bảy người bạn đáp chân đến thành phố H thì đã là buổi chiều.

Trong nhóm chỉ có hai nữ, vì vậy họ được chia vào chung một phòng. truyện ngầm mê muội được edit và đăng full tại trichtinhlau.com, mọi bản edit nơi khác đều là bản ăn cắp, mong độc giả hãy ủng hộ bằng cách đọc tại web chính chủ <3

Ở cùng với Lục Giai Ân là một họa sĩ họ Lý, năm nay gần bốn mươi tuổi, cô ấy đang là phó giáo sư của một trường đại học, đồng thời cô ấy cũng là một người tôn thờ chủ nghĩa tự do không kết hôn.

Có lẽ do tính cách trẻ trung, lại không vướng bận chuyện gia đình nên trông cô Lý rất trẻ trung, nhìn qua như chỉ mới hai tám, hai chín tuổi.

Trên đường đến thành phố H, Lục Giai Ân và cô Lý tám chuyện một lúc, cô biết được cô ấy có một người bạn trai đã hẹn hò gần mười năm. 

Cả hai người họ đều có chung quan điểm sống như vậy, họ cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Lục Giai Ân không khỏi hâm mộ cuộc sống của cô ấy, cô không biết đến lúc mình bốn mươi tuổi thì có được thảnh thơi nhàn nhã như cô ấy hay không.

Cô Lý cười: “Chị đoán em sẽ kết hôn trước ba mươi tôi.”

Lục Giai Ân hơi sửng sốt: “Vì sao ạ?”

“Xem tướng, em tin không?” Cô Lý thần thần bí bí nói.

Lục Giai Ân lắc đầu: “Nói thật là em không tin lắm.”

“Vậy chúng ta cứ chờ xem nhé.” Cô Lý cười nói: “Nếu chị nói đúng, đến lúc em kết hôn nhớ đừng quên gửi thiệp mời cho chị.”

“Được ạ.” Lục Giai Ân sẵn sàng đồng ý và cũng không mấy để trong lòng những câu nói vui của cô Lý.

Ngày đầu tiên ở thành phố H, trưởng nhóm đã sắp xếp cho mọi người hoạt động tự do.

Mọi người đều mệt nhoài sau một ngày tàu xe di chuyển nên hầu hết đều lựa chọn ở lại khách sạn nghỉ ngơi.

“Cô Lý có đi ra ngoài không?” Lục Giai Ân dọn xong hành lý rồi hỏi.

Cô Lý xua tay: “Nghỉ ngơi dưỡng sức thôi, không ra ngoài.”

“Vâng, vậy em ra ngoài đi dạo chút, tối em về.”

Lục Giai Ân chào cô Lý xong thì một mình đi ra ngoài.

Cô gọi một chiếc taxi rồi đi thẳng đến bãi biển trước kia.

Thời điểm này không phải là mùa du lịch cao điểm của thành phố H, trên bãi biển cũng không có nhiều người.

Đang lúc hoàng hôn, bầu trời tràn ngập những tia nắng màu đỏ cam, những hình ảnh phản chiếu trên mặt biển trông giống như một hộp phấn mắt bị lật nghiêng làm vương vãi những ánh hoàng hôn lung linh, đẹp đến kinh người.

Giá mà cô mang giá vẽ theo, Lục Giai Ân bỗng có chút nuối tiếc.

Cô ngồi một mình trên bãi đá ngầm một chút, cho đến khi hơn phân nửa ánh hoàng hôn chìm xuống dưới mặt biển. 

Trời đã tối rồi, số du khách đã ít giờ càng ít hơn.

Lục Giai Ân cũng theo dòng người trở về, cô theo trí nhớ đi một vòng men theo con đường, cố tình đi qua căn nhà trước kia bọn cô đã từng ở.

Trong sân có ngọn đèn lờ mờ, xem ra hôm nay trong nhà này có khách ở.

Nhìn ánh đèn mông lung huyền ảo, Lục Giai Ân lập tức nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Vẽ ký họa, lướt sóng, BBQ, xe máy, buổi đêm vừa ẩm ướt vừa nóng bức…

Cô mím môi, định gọi taxi trở về.

Vừa mới lấy điện thoại ra khỏi túi xách, căn nhà trước sân vang lên tiếng mở cửa.

Lục Giai Ân theo bản năng ngước mắt nhìn lên, vừa lúc đối mặt với người đàn ông đứng trước cửa.

Tần Hiếu Tắc dường như cũng sửng sốt, nhất thời cả hai đều không nói nên lời.

Trong ánh chiều tà mờ ảo, hai người đứng ở ven đường nhìn nhau, cách nhau mấy mét.

Tim Lục Giai Ân đập càng lúc càng nhanh.

“Sao anh lại ở đây?” Cô buột miệng thốt lên.

Tần Hiếu Tắc lúc này có chút ngượng ngùng.

Anh đã thành thành thật thật nói đồng ý cho Lục Giai Ân thời gian để suy nghĩ, nhưng kết quả vừa đến đã bị cô phát hiện.

Tuy nhiên tình cảnh bối rối cũng chỉ kéo dài trong vài tích tắc, Tần Hiếu Tắc đã rất nhanh phát hiện ra một điều khác thường khiến anh rất hưng phấn.

— khách sạn của Lục Giai Ân cách đây khá xa.

Anh nhướng mày, cất giọng vui vẻ: “Sao em lại ở đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play