Lục Giai Ân “A” một tiếng, không kịp ngăn cản. Cô chỉ biết đứng trơ mắt nhìn điện thoại của mình vọt qua cửa xe rơi xuống chỗ ngồi. Điện thoại tiếp đất phát ra một âm thanh nghe buồn đến não nề.

Cửa xe đã được mở ra. Tần Hiếu Tắc đứng một bên, cánh tay anh khoác trên cửa xe.

Đuôi mắt anh hơi nhếch lên: “Đi thôi.”

Lục Giai Ân cắn môi dưới, xoay người ngồi vào trong xe.

Giây tiếp theo, Tần Hiếu Tắc cũng chen vào ngồi bên cạnh cô.

Người anh không chút khách sáo nào hướng về phía Lục Giai Ân.

Lục Giai Ân vội vàng nhích vào trong, dành ra một khoảng trống cho anh.

“Tần tổng, bây giờ về nhà của cậu ạ?” Bỗng nhiên có một giọng nói từ phía trước cất lên.

Lục Giai Ân nhìn theo chỗ giọng nói phát ra, lúc này cô mới để ý tới gương mặt xa lạ của người lái xe. Dựa vào xưng hô của ông ta, không khó đoán ra rằng ông ta là lái xe của công ty hoặc lái xe trong nhà.

Sau đó cô lại nghĩ tới quán bar mà Trần Huề nhắc đến rồi liếc mắt sang bên cạnh nhìn Tần Hiếu Tắc.

Tần Hiếu Tắc thuận miệng đáp một câu: “Ừ, về nhà đi.”

Lái xe đáp lại rất trung thực rồi không chớp mắt mà lái xe, không giành một ánh mắt dư thừa nào cho Lục Giai Ân.

Quả thật trông giống dáng vẻ của một lái xe chuyên nghiệp.

“Em đang nghĩ cái gì thế?” Tần Hiếu Tắc hỏi cô một câu.

Lục Giai Ân lắc đầu: “Em đang nhắn tin cho bạn học thôi.”

Cô cúi đầu, tiếp tục nhắn tin cho Trâu Dư.

Sau hai ba dòng tin nhắn, Lục Giai Ân bỏ điện thoại vào trong túi, trong đầu cô vô thức nhớ đến chị của mình.

Cô do dự một chút rồi nhìn Tần Hiếu Tắc: “Anh có biết bạn trai cũ của chị gái em không?”

Tần Hiếu Tắc sửng sốt, cau mày lại: “Tên họ Chu đó á?”

Mấy người bọn họ đều học cùng trường cấp ba. Tuy là không cùng lớp, nhưng anh cũng có nghe phong thanh về cặp đôi của Lục Giai Ngọc.

Lục Giai Ân gật đầu.

Chuyện của chị gái, cô chỉ nghe kể sơ qua một chút. Đại khái thì đó là một câu chuyện cũ rích, hai người yêu sớm từ thời học cấp ba nhưng vì gia cảnh quá chênh lệch nên bị cha mẹ chia rẽ.

Chị gái cô lên đại học xong ngay lập tức chia tay tên kia. Ngoài mặt cũng không có vẻ khổ sở gì nhiều.

Nếu không phải vì biểu hiện trong hôn lễ Thi Tĩnh hôm nay thì Lục Giai Ân sẽ không hỏi nhiều làm gì.

Tần Hiếu Tắc dựa vào đằng sau, trong lòng dâng lên chút nghi hoặc.

“Sao em đột nhiên có hứng với anh ta? Anh nhớ rõ khi ấy anh ta đến tiệc sinh nhất của Lục Giai Ngọc làm ra chuyện lớn như vậy mà em cũng chẳng mảy may để ý.”

Nếu không phải do việc này, thì anh cũng sẽ không có ấn tượng sâu sắc với Lục Giai Ân trong lần gặp mặt đầu tiên.

Lục Giai Ân mím môi, có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Tần Hiếu Tắc.

“Khi đó tâm trạng của em không tốt lắm….” Cô nhẹ giọng nói.

Cô còn chưa nói dứt lời nhưng Tần Hiếu Tắc đã bỗng dưng hiểu ra.

Vừa mới thi đỗ trường đại học mình ngưỡng mộ trong lòng đã lâu nhưng tâm trạng lại không tốt, còn có thể vì cái gì nữa?

Đệch.

Anh thầm mắng một tiếng. Đúng là không có việc gì làm lại tự đi kiếm chuyện khiến mình không thoải mái.

Tần Hiếu Tắc hít một hơi sâu rồi chậm rãi thở ra.

Sau khi bình ổn hô hấp của mình trong phút chốc, anh hạ cửa kính xe xuống.

Gió đầu xuân từ đâu thổi tới, mang theo mùi tươi mát tự nhiên hoà lẫn trong không khí.

“Không biết.” Tần Hiếu Tắc lắc đầu: “Chuyện này đã qua lâu lắm rồi, ai mà biết được anh ta đi đâu?”

Lục Giai Ân nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi trầm xuống.

“Không phải Lục Giai Ngọc nhớ anh ta mãi không quên đấy chứ?” Tần Hiếu Tắc khó hiểu: “Chị ấy thích những người trông xinh đẹp mà phải không?”

Vốn dĩ từ “xinh đẹp” này là do Lục Giai Ngọc nói.

Chu Thư không chỉ sở hữu cái tên trung tính mà mặt mũi cùng dáng vẻ của anh ta cũng cực kỳ xinh đẹp thanh tú. Hơn nữa trông anh ta trắng trẻo mảnh khảnh, phong cách hoàn toàn khác với Tần Hiếu Tắc. Trước kia anh cũng chưa chú ý đến người này ở trường bao giờ.

Sắc mặt Lục Giai Ân có hơi sợ sệt.

Xinh đẹp…

Đúng vậy, cô chỉ thấy nam sinh kia có một lần, dáng vẻ đúng là rất ưa nhìn.

Anh ta có vẻ ngoài đẹp, thành tích cũng tốt.

Chỉ có duy nhất một thứ không tốt, đó là gia cảnh.

So với nhà chú cô thì không phải chỉ kém có một chút.

Các cô đều là con gái, kết hôn phải tìm người môn đăng hộ đối với mình dường như là điều kiện tất yếu.

Ví như chồng của Thi Tĩnh, đó chính là một đáp án tiêu chuẩn.

Thậm chí trước đây cô từng nghe nói hai bên cha mẹ nhà Tần Lục đã từng có ý muốn tác hợp hai người.

Chỉ là chị gái cô và Tần Hiếu Tắc nguyên bản không có ý nghĩ này, do đó suy nghĩ đó của hai bên cha mẹ cũng đành bỏ nốt….

Tần Hiếu Tắc dựa lưng vào ghế, tay duỗi thẳng tự nhiên, chân cũng chuyển thành tư thế bắt chéo với nhau. Đôi mắt lười biếng của anh nhìn Lục Giai Ân.

Lưng ghế dài như vậy mà cánh tay anh đã choán hơn một nửa. Nếu coi ánh mắt là một loại xâm chiếm địa bàn thì phía sau xe đã không còn chỗ nào để trống.

Tuy nhiên Lục Giai Ân còn ngẫm nghĩ về chuyện kia, không chú ý đến “bá vương” bên cạnh mình.

Tấm lưng mỏng của cô thẳng tắp, trên người khoác một chiếc áo khoác màu hồng nhạt. Lông mày cô hơi cau laij, vẻ mặt trầm tư tập trung mang theo một chút bối rối.

“Em đang nghĩ gì thế?” Tần Hiếu Tắc không nhịn được mở miệng hỏi.

Lục Giai Ân quay đầu nhìn anh, nói: “Nếu các anh kết hôn, đối tượng kết hôn của các anh có nhất định phải có cùng gia cảnh với mình không?”

Trước kia cô chưa từng lo lắng về vấn đề này.

Nhưng hôm nay biểu hiện của chị gái cô và hôn lễ của Thi Tĩnh đã khiến cho cô nảy sinh ra nghi vấn.

Ngay cả ba cô ngày đó chẳng phải vì không muốn nhận hôn sự  nên mới bỏ trốn cùng mẹ đấy sao?

Chu Thư sinh ra đã là như vậy, nhưng đâu phải là vĩnh viễn không có cơ hội nào đâu?

Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Hiếu Tắc cũng biến đổi, cánh tay nhanh chóng rút về.

“Em lại nghĩ lung tung cái gì vậy?” Anh cau mày, giọng điệu khó chịu.

Lục Giai Ân trừng mắt nhìn anh, gương mặt có chút mê man hỏi: “Hả?”

Tần Hiếu Tắc nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Em đừng có lấy mấy cái cớ lộn xộn này để tránh mặt anh nữa.”

“Em không đến mức không có cách quyết định kết hôn với ai.”

Anh gằn từng chữ một: “Anh đã nói rồi cơ mà? Chỉ cần em đồng ý, chúng ta lúc nào cũng có thể lấy giấy chứng nhận.”

Lục Giai Ân sững sờ, khuôn mặt bị những lời thẳng thắn này của anh làm cho nóng bỏng lên.

“Ý em không phải như vậy.”

Cô có chút ngượng ngùng quay đầu đi rất nhanh, bất thình lình đụng phải ánh mắt tò mò của lái xe.

Sau khi lái xe vội vàng rời tầm mắt đi, Lục Giai Ân nhỏ giọng giải thích: “Ý em nói chị gái em cơ.”

“Em làm anh sợ đến nhảy dựng lên rồi.” Tần Hiếu Tắc khe khẽ cười.

Chủ đề bị điều này gián đoạn nên kết thúc tại đây.

Hai người tiếp tục nói chuyện về bữa tiệc tối.

Hôn lễ của Thi Tĩnh còn có một bữa tiệc tối nhỏ được tổ chức ở sân vườn của một khách sạn khác.

Tần Hiếu Tắc muốn Lục Giai Ân đi cùng anh nhưng cô lại từ chối.

“Em có hẹn với Trâu Dư rồi nên không đi đâu.”

Bữa tiệc tối nay mời hai bên bạn bè của cặp cô dâu chú rể mới cưới, có thể còn có cả những tiết mục và trò chơi nhỏ để trêu chọc cô dâu chú rể.

Lục Giai Ân không quen biết Thi Tĩnh, mà mối quan hệ với Tần Hiếu Tắc cũng mập mờ không rõ ràng.

Vì để tránh cho Thi Tĩnh không phải khó xử, cô sẽ không tham dự bữa tiệc góp vui.

Hơn nữa hôm nay Tần Hiếu Tắc và nhóm bạn của anh nhất định sẽ không ở quán bar, rất tiện để cô tự mình đi xem thử.

Lục Giai Ân đã lên kế hoạch rất hoàn hảo.

Vì thế sau giờ cơm chiều, Lục Giai Ân và Trâu Dư cùng đi đến quán bar của Tần Hiếu Tắc.

Quán bar của Tần Hiếu Tắc có tên là “Tràn”.  Nó nằm sau khu thương mại sầm uất, khuất sau bóng cây bên đường. Vị trí cao cấp yên tĩnh, rất độc đáo.

Dù đã mở được rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên Lục Giai Ân tới nơi này.

Từ khi đi lại với Tần Hiếu Tắc cho tới nay, cô không uống rượu cũng không chơi bời. Mỗi ngày đều rất kỉ luật ngủ sớm dậy sớm.

Tần Hiếu Tắc hay đưa cô đến các nhà hàng sang trọng và các câu lạc bộ xa hoa, hoặc là các quán nướng và nhà hàng bay mà sinh viên thích đến.

Còn quán bar thì cô chưa tới bao giờ.

Khi hai người đến nơi thì trời đã khuya, màn đêm dần buông xuống.

Sau khi xuống xe, đi qua vành đai xanh rồi đi thẳng vào trong một trăm mét nữa là tới.

“A, tới rồi!” Trâu Dư đã tới đây một lần phát hiện ra biển hiệu đầu tiên.

Lục Giai Ân ngẩng đầu, thấy được biểu hiện của quán bar, trong lòng bất giác nao nao.

“Ui, chữ như gà bới bên cạnh kia là cái gì thế nhỉ? Trâu Dư cũng nhìn thấy, nghi hoặc nói: “Hình như trước kia không có mà ta.”

Dưới chữ “Tràn” thật lớn xuất hiện một chuỗi kí tự khó hiểu không biết từ bao giờ.

Chữ được viết ẩu lại không có đèn nên không thể nhìn rõ trong bóng đêm.

“Đi thôi.” Lục Giai Ân bình tĩnh lại, bước vào bên trong.

Vào quán bar, cô đi thẳng tới quầy bar rồi ngồi xuống.

“Cậu uống cái gì?” Trâu Dư ngồi xuống cạnh cô, nhìn thực đơn hỏi.

“Mình uống nước chanh là được rồi.”

Ánh mắt Lục Giai Ân nhìn chằm chằm vào bức tường phía sau bartender, trái tim cô đột nhiên co thắt lại.

So với các ký tự nhỏ không rõ ràng ở bên ngoài, phông chữ bên cạnh tên cửa hàng bên trong lớn và rõ ràng hơn nhiều.

“Aspetto.”

Có nghĩa là chờ đợi trong tiếng Ý.

Hai người đến sớm, trong quán bar vẫn chưa có nhiều người.

Nhân lúc bartender đang pha chế đồ uống, Lục Giai Ân lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với một người đàn ông lạ mắt.

“Chào anh, xin hỏi biển báo này được treo lên từ khi nào vậy?” Cô chỉ biển hiệu bằng tiếng Ý ở phía sau người đàn ông.

Bartender nhìn theo hướng tay cô chỉ rồi rồi quay đầu lại.

“Cô đang nói dòng chữ nước ngoài kia đúng không?”

Lục Giai Ân gật đầu: “Vâng, anh có biết không?”

Động tác trên tay người đàn ông vẫn không ngừng, anh ta cau mày hồi tưởng.

“Tôi không nhớ rõ, có lẽ cũng được nhiều năm rồi.”

Lục Giai Ân nắm thật chặt cái ly trong tay, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

Cô biết, là thời điểm Tần Hiếu Tắc từ Ý trở về.

Từ này là do cô đã từng dạy cho anh.

“Cậu hỏi cái này để làm gì?” Trâu Dư quan sát từng chữ một, ê a đọc: “a, s, p…..”

“Aspetto.” Lục Giai Ân trực tiếp đọc nó bằng tiếng Ý, cười với Trâu Dư: “Là tiếng Ý.”

Trâu Dư đột nhiên bừng tỉnh: “Thể nào mình ghép lại không đánh vần được. Nó có nghĩa gì thế?”

Lục Giai Ân dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Có nghĩa là chờ đợi.”

Tới giờ phút này, cuối cùng cô cũng hiểu được vẻ mặt muốn nói lại thôi khi nhìn cô của Trần Huề trong hôn lễ của Thi Tĩnh là có ý gì.

“Như thế ai mà đọc hiểu cho nổi, chả khác gì đánh đố người ta.” Trâu Dư nhỏ giọng mắng một câu.

Lục Giai Ân bật cười, cụp mắt xuống: “Đúng vậy.”

Đây có được coi là mật ngữ không nhỉ?

Mật ngữ mà chỉ cô mới có thể hiểu được.

Ngay cả khi những người khác hiểu tiếng Ý đến đây, họ cũng chỉ có thể hiểu ý nghĩa bề ngoài của từ này.

Chỉ có mình cô biết Tần Hiếu Tắc đang muốn nói cái gì.

Lồng ngực Lục Giai Ân nhất thời ê ẩm rồi sưng lên, tựa như vô số bọt khí ở bên trong được thổi phồng, sau đó lại nổ tung từng cái một.

Cô không khỏi băn khoăn, nếu như cô không đến thì sao?

Lục Giai Ân lại nhìn bartender, hỏi: “Quán các anh sắp đổi chủ phải không?”

Không ngờ nghe thấy lời này, bartender vốn đang bình thường bỗng trở nên cảnh giác.

“Người đẹp, đừng nói là cô đến đây để tán tỉnh ông chủ của bọn tôi đấy nhé?”

Lục Giai Ân sửng sốt, lắc đầu lia lịa.

“Để làm gì chứ? Ông chủ của các anh đã kết hôn chưa?” Trâu Dư không nhịn được tiếp tục hỏi một câu.

“No, no, no.” Bartender quơ quơ ngón trỏ, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn khuyên cô một chút. Đừng theo đuổi, không có kết quả đâu.”

“Vì sao?” Trâu Dư uống một hớp rượu, tò mò nhìn bartender.

Bartender nhún vai: “Có lẽ là do không quên được bạn gái cũ. Bao nhiêu người đẹp đã cố gắng tán tỉnh ông chủ của chúng tôi nhưng đều không thành công.”

Anh ta nhìn Lục Giai Ân rồi thở dài, dáng vẻ như thể vô cùng tiếc nuối vậy.

Lục Giai Ân mỉm cười: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Hôm nay cô mặc quần áo đơn giản phóng khoáng, trang điểm nhẹ, giọng nói dịu dàng. Ánh đèn quái dị đầy màu sắc trong quán bar chiếu vào mặt cô càng khiến cho lông mày và ánh mắt cô trở nên dịu dàng hơn.

Bartender lắc lắc đầu, dường như anh ta có chút mềm lòng.

“Trời ạ, người đẹp này, hay là cô lưu số điện thoại vào đi. Để lần sau nếu ông chủ đến thì tôi sẽ báo cho cô, được không?”

Lục Giai Ân cười rồi lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”

*

Sau khi trở về từ quán bar, Lục Giai Ân ra khỏi thang máy và đi bộ về nhà.

Lúc đi ngang qua cửa nhà Tần Hiếu Tắc thì cô dừng lại, vô thức nhìn về phía đó.

Cùng lúc đó, cửa nhà Tần Hiếu Tắc mở ra.

Lục Giai Ân bất ngờ không kịp đề phòng, cứ như vậy đối mắt với người đàn ông trước mặt.

“Em đi đâu về thế này? Còn về muộn hơn cả anh nữa?” Tần Hiếu Tắc đứng ở cửa cau mày lại.

Lục Giai Ân chần chừ hai giây, cuối cùng quyết định thành thật trả lời: ‘Em tới quán bar.”

“Quán bar?” Tần Hiếu Tắc bước hai bước tới gần Lục Giai Ân, cúi đầu ngửi sau gáy và tai của cô hai cái.

Lục Giai Ân cuống quít từng bước lùi về phía sau, bên tai đã có chút nóng lên.

Tần Hiếu Tắc đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Em uống rượu có đúng không?”

Lục Giai Ân lắc đầu: “Em không uống.”

“Thế em đi quán bar để làm gì?”

Lục Giai Ân mím môi: “Em đi quán bar của anh mà.”

Tần Hiếu Tắc ngây người ra.

Lục Giai Ân ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt của cô chứa đựng những dòng nước trong vắt đang gợn sóng, tựa như một vũng trăng mênh mông mờ ảo.

Sắc mặt của cô nghiêm túc, giọng nói cũng rất dịu dàng: “Anh có mệt không?”

Hôm nay khi nhìn thấy “aspetto”, cô ngay lập tức nghĩ:

– Chờ đợi một người, chắc là mệt lắm nhỉ?

– Cô là một người khó theo đuổi như vậy, có bao giờ anh nghĩ tới chuyện bỏ cuộc không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play