Bông Hoa Khát Máu

Săn Mồi


2 năm

trướctiếp

Qua ba tháng được huấn luyện đặc biệt trong trại đào tạo Vũ An như trở thành một người khác vậy. Nhờ vào chế độ ăn uống hợp lý và tập luyện đều đặn thân thể của cậu bây giờ đã đầy đặn và nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều. Trong thời gian huấn luyện cậu có làm quen được vài người bạn nhờ đó tính cách cũng đã hòa nhập hơn, cậu cảm thấy khá hơn trước rất nhiều.

Hôm nay là ngày cậu trở lại dinh thự, hiện tại cậu đã bớt đi sự ảm đạm và buồn bã, nhìn cậu đáng yêu và dễ gần hơn trước. Những người làm trong dinh thự cũng không quá hà khắc, họ rất vui vẻ và nhiệt tình đón tiếp cậu.

" Cảm thấy thế nào?"

Ngài Cố trên tay cầm 1 tờ báo lớn, cất giọng hỏi.

" Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tôi đã được gặp và kết bạn với nhiều người. Tôi cũng đã học và trao đổi nhiều kiến thức bổ ích, thực lòng tôi rất cảm ơn Ngài. Nhờ Ngài mà tôi mới có 1 cuộc sống mới tốt như vậy"

Vũ An cúi người, lễ phép nói.

" Thế thì tốt"

Ngài Cố nhàn nhạt trả lời, rồi đẩy tờ báo tới bên Vũ An. Cậu nhìn vào thấy một tiêu đề lớn được in trên mặt báo " Giám đốc công ty XX vừa thông báo sẽ tung ra thị trường 1 công thức pha chế rượu vang mới ".

" Trước đây ông ta là một trong những cánh tay đắc lực của tôi, nhưng không hiểu vì lí do gì,  hai năm trước đã xin phép tôi rời khỏi công ty để tự lập nghiệp . Tôi đối xử với ông ta rất tốt, tiền bạc rất rộng rãi, tôi cứ nghĩ là ông ta muốn tự lập nghiệp cho bản thân mình, sau để lại của cải cho con cháu "

Quản gia đến bên cạnh Ngài, rót vào trong chiếc ly thủy tinh ít rượu vang. Ngài ngấm nhìn từng gợn sóng của rượu rồi tiếp.

" Tôi đã hiểu sai rồi, sau khi tách ra khỏi bộ phận chủ lực thì ông ta đã xây nên một công ty khác cũng là sản xuất rượu. Nhưng mà về nguyên liệu và cách sản xuất lại giống y như bên công ty của ta. Ta cũng không để ý chuyện đó lắm vì dù có sao chép lại công thức thì rượu của bên ta luôn được săn đón nhất. Nhưng mà gần đây vài lô hàng nhập khẩu cứ bị mất liên tục, và công thức pha chế mới của bên ta cũng bị ông ta cuỗm mất. Ông ta đã đi quá giới hạn của mình."

" Ngài muốn tôi xử lý ông ta như thế nào?"

" Ta nghĩ nhiệm vụ này có vẻ hơi khó đấy, ông ta chắc chắn sẽ có sự chuẩn bị kỹ lưỡng."

" Ngài muốn tôi xử lý ông ta như thế nào?"

Vũ An mặt không cảm xúc, nhìn thẳng vào mắt của Ngài, đang chờ đợi mệnh lệnh. Cậu biết Ngài vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cậu.

" Đừng để lại bất cứ dấu vết gì."

" Tôi đã hiểu, thưa ngài"

Vũ An cúi người cung kính, đây chính là cơ hội để cậu thể hiện năng lực của mình. Cậu phải chứng minh cho Ngài Cố thấy cậu mạnh và hữu dụng như thế nào.

....

11h45p.

Tại phòng của Vũ An. Cậu đã lựa chọn một chiếc quần ôm sát phối hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng, bên đùi trái có hai dây đeo quấn quanh dùng để chứa vài con dao nhỏ, ở phần eo cậu lựa chọn 1 dây đai giữ súng vừa phải, đủ chứ được hai cây súng ngắn và 1 hộp đạn. Sau đó cậu khoác lên mình chiếc áo vets dài rồi bước xuống lầu.
Ngài Cố đang xem tài liệu ở phòng khách. Vũ An bước đến

" Tôi đã tìm hiểu , ông ta vừa kết thúc cuộc họp ngoại giao vào chiều nay và hiện tại ông ta chắc chắn đã về đến nhà. Thời gian hành động bây giờ là thích hợp nhất, thưa ngài."

Ngài Cố vẫn dán mắt vào tập tài liệu.

" Tôi xin phép"

Vũ An cuối người sau đó rời đi. Ngài Cố bấy giờ mới ngước nhìn theo bóng lưng cậu, ánh mắt có đôi chút nghi hoặc.

12h5p.

Tại biệt thự của ông X.

Quan sát cho thấy có lắp đặt camera ở cổng trước và có tầm 6 người canh giữ. 2 người trước cổng và 4 người còn lại canh ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc. Hàng rào này là hàng rào kích điện. Có lắp thêm khoảng từ 4-5 camera khác ở xung quanh tầng dưới nhưng không phải là camera xoay nên vẫn có góc khuất. Chỉ cần men theo các góc khuất là có thể vào nhà.
Khu biệt thự này được xây dựng khá xa thành phố nên có rất nhiều cây cối xung quanh, điều này thật sự là một lợi thế cho cậu Tống đây. Sau khi quan sát và tính toán kỹ lưỡng, thì cậu bắt đầu hành động.

Ở hướng Nam là nơi camera có nhiều điểm mù nhất, đó là nơi lý tưởng để cho cậu đột nhập. Đang canh giữ thì nghe được tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây gần đó, tên đó rút súng bắt đầu tiến lại gần, gần hơn nữa. Đột nhiên Vũ An ngôi dậy từ đấy xịt thẳng khí gây mê vào mặt tên đó. Đây là loại khí đặc biệt do chính cậu pha chế, hàm lượng của nó rất cao, đã ngửi phải thì dù có là voi ma mút thời cổ cũng ngất huống chi là con người. Cậu cất lại bình khí vào người rồi bắt đầu hành động. Cậu rút ra 1 khẩu súng nhắm bắn thẳng về phía bức tường, từ trong cây súng một sợi dây thép được đưa ra ở đầu sợi dây có một cái mũi tên nhỏ. Mũi tên ghim thẳng sâu vào tường, cậu nắm lấy sợi dây và bắt đầu ghì nó đu qua bức rào điện. An toàn vượt qua ải thứ nhất. Cậu lấy lại dây thép rồi lại tiếp tục nhắm bắn lên lang can lầu hai. Một lần nữa cậu lại hạ đất an toàn mà không gây ra tiếng động gì. Ngôi biệt thự này có 3 tầng. Tầng 2 là tầng dành cho người làm ở. Mục tiêu đang ngủ ở tầng 3. Vũ An nghĩ cậu nên tháo giày ra, cậu biết những người giúp việc ở đây cũng chẳng bình thường đa số đều được huấn luyện hay là sát thủ gì đấy, cậu sẽ hành động bằng chân trần như thế nó sẽ giảm thiệu tiếng ồn và giúp cậu di chuyển nhanh hơn 1 chút.
Thủ sẵn trên tay hai con dao găm, cậu nhẹ nhàng mở cửa kính bước vào, một cậu thanh niên đang nằm ngủ có vẻ rất say giấc. Vũ An đưa dao lên định đâm thẳng xuống thì cậu trai kia bật dậy đỡ lấy tay cậu rồi đẩy ra. Vũ An liếc nhìn cậu trai kia, trên tay cậu ta đã xuất hiện 1 cây súng ngắn từ bao giờ. Vũ An mỉm cười nhẹ nhàng nói:

" Tôi khuyên cậu, hãy bỏ súng xuống và chịu chết đi. Tôi sẽ ban cho cậu cái chết dịu dàng nhất."

" Ngậm mồm lại, để tao xem là súng của tao nhanh hơn hay là mày nhanh hơn"

Ôi trời, cậu ta có vẻ là một người khó hợp tác rồi. Vũ An thực sự không thích những người thô lỗ như vậy.

" Tùy cậu thôi"

Vũ An nhún vai

Một đợt gió thổi mạnh vào căn phòng làm cho tấm rèm cửa tung lên chắn mất tầm nhìn của khẩu súng, khi tấm rèm được hạ xuống lại thì cậu Tống đây đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm ngắm.

" Hắn ta..hắn ta biến đi đâu rồi"

" Tôi ngay đây, sau lưng cậu này"

Một dòng máu đỏ tươi từ cổ của cậu thiếu niên trẻ cứ như từng đợt sóng trào ra. Cậu đúng là một người chăm chỉ ,trước lúc chết vẫn không quên bóp cò súng để tạo tiếng động thu hút mọi người tỉnh dậy. Một vài người gần phòng cậu ta nghe thấy tiếng động thì tìm đến trước cửa phòng mà gọi tên. Vũ An đứng sau cánh cửa, nó mở toang ra xém tí nữa đã đánh vào cánh mũi xinh đẹp của cậu rồi. Một vài người bước vào phòng nhìn thấy thi thể của cậu thiếu niên thì hoảng loạn.

" Ai đã làm chuyện khủng khiếp này chứ "

" Các người không cảm thấy vết cắt ấy rất hoàn hảo sao?"

Giọng nói vang lên, cánh cửa cũng dần dần khép lại để lộ ra gương mặt xinh đẹp của cậu Tống phía sau. Vũ An mỉm cười thân thiện.

"Các người sẽ là nạn nhân tiếp theo, ngoan ngoãn mà chịu chết đi."

Từng người có mặt ở trong phòng đều có vũ khí thủ sẵn trên tay. Chỉ là cách sử dụng vụ khí của họ còn quá chậm điều đó được chứng minh khi từng người trong số họ lần lượt gục xuống trước con dao sắc nhọn trên tay cậu. Máu nhuộm ướt cả căn phòng.

" Cái tốc độ quái quỉ gì thế kia.."

Tên sống sót lại cuối cùng cơ thể run lên bần bật bất giác lùi về sau. Vũ An mỉm cười

" Tôi đã được huấn luyện rất kỹ, tôi muốn thể hiện năng lực của mình cho Ngài thấy, tôi muốn Ngài khen tôi, vậy nên tôi sẽ luôn hoàn thành tất cả mệnh lệnh "

• Phập• Một con dao ghim thẳng vào trong cổ họng của tên kia.

" Tôi không muốn bị vứt bỏ, không muốn trở lại nơi đó nên đành gϊếŧ các người vậy, xin lỗi nhaa~"

Cậu rút lại con dao rồi tiến ra khỏi căn phòng đẫm máu. Liếm những vết máu còn vương lại trên con dao, cậu tươi cười vui vẻ.

" Đến giờ đi săn rồi!"

Vũ An tiến vào từng phòng, từng phòng một. Cậu là một người rất lịch thiệp, nếu như nạn nhân ngoan ngoãn chịu chết thì cậu sẽ cho họ chết một cách nhẹ nhàng, thanh thản nhất có thể nhưng nếu nạn nhân cứng đầu thì sao? Cậu không thích những người ăn nói thô lỗ và hay nhìn cậu với ánh mắt ghen ghét. Thế nên đối với những người đó cậu sẽ móc mắt, cắt lưỡi của họ để họ đau đớn và mất máu cho đến chết.

Điển hình như tên quản gia này khi ông ta biết tất cả người làm trong biệt thự đã chết thì ông ta nổi điên lên và dùng những lời lẽ thô thiển để phỉ báng cậu. Cậu đã tranh đấu với ông ta được 10p, thân thủ ông ta rất nhanh nhẹn, bên cánh tay trái của cậu đã bị ông chém một đường, không quá sâu. Nhưng dù sao Vũ An vẫn chiến thắng, cậu ghì chặt đầu ông ta xuống nền nhà lạnh lẽo, lấy từ trong dây đeo ra một con dao nhỏ, cậu dùng tay cậy miệng ông ta ra rồi để con dao vào giữa để giữa cho miệng luôn mở, cậu nắm lấy cái lưỡi của ông ta kéo ra và.... Chiếc lưỡi được đưa ra khỏi miệng ông bằng một vết cắt ngọt lịm. Đau đớn đến cùng cực nhưng không tài nào hét lên được, chỉ biết ú ớ, quần quại trong cơn đau.
Kết thúc cuộc đời của một kẻ trung thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp