Bông Hoa Khát Máu

Hộ Vệ


2 năm

trướctiếp

Thủy Điển. Thủ đô Stockholm.

Hôm nay là một ngày mưa tầm tã. Bấy giờ những ngọn đèn đường đã bắt đầu tỏa sáng, chúng đã mang đi màn đêm u uất của thủ đô hoa lệ này.

Stockholm là thủ đô lớn nhất Thụy Điển. Nó mang một vẻ đẹp nguy ngoa và cổ kính, điểm đặc biệt của thành phố này là nước. Điểm trung tâm của Stockholm cả về mặt địa lý lẫn lịch sử là thị trấn cổ Gamla Stan. Thị trấn trung cổ được bảo tồn tuyệt vời này là nơi được thành lập đầu tiên ở Thủ đô, luôn giữ được sự quyến rũ lớn nhất của nó cũng như vị trí trung tâm của sức mạnh Thụy Điển, sở hữu cung điện Riksdag và cung điện Hoàng gia.


Một cảnh quan rất xinh đẹp nhưng nó chưa thật sự hoàn hảo. Ở đâu đó trong những con hẻm tối vẫn còn tồn tại những thứ mà người đời gọi là rác rưởi dưới đáy xã hội. Nơi đây thường xảy ra những cuộc chiến chỉ để tranh giành thức ăn. Những người vô gia cư , những tên nghiện ngập thường sẽ chọn nơi này làm nơi cư trú của họ. Những người ở đây không được học thức và lương tâm cũng không có. Họ có thể làm bắt cứ chuyện gì để đổi lấy tiền và cho bản thân mình được sống, nơi này phần con đã chiếm hoàn toàn lấy phần người.

Tống Vũ An đang gồng mình chịu đựng những trận đánh của đám người này. Dù cậu có mạnh đến đâu thì xét về số lượng đám người này vẫn hơn cậu. Đã hơn 1 tuần rồi cậu không có gì bỏ bụng, cậu đói thật sự rất đói. Cậu đã không còn sức để phản kháng lại nên đành dùng thân mình liều mạng che lấy mẩu bánh mì bị mốc vào lòng. Đám người thấy cậu ngoan cố thì nhìn khinh thường, nhổ xuống một bãi nước bọt rồi rời đi. Vũ An lết tấm thân mỏi mệt và đầy thương tích của mình ra đầu hẻm vừa ngậm nhấm ổ bánh mì mốc vừa ngước mắt ngấm nhìn sự hoa lệ của thành phố trước mắt.

Vũ An không biết bố mẹ của cậu là ai, cậu có nhà hay không, cậu cũng không biết được. Từ khi có nhận thức thì cậu đã bị vứt bỏ ở cái nơi dơ bẩn này, cậu được một người đàn ông nhặt lại nuôi nấng nhưng không lâu sau đó trong một cuộc hỗn chiến người ấy đã bị đánh chết, toàn thân ông ta bị đánh bầm dập. Vũ An đã quá quen với hình ảnh này, con người ở đây đã bị cái đói che mờ mắt, vì lợi ích bản thân của mình mà sẵn sàng giậm đạp lên người khác. Người chết đối với cậu đã quá quen thuộc.

Cậu vẫn còn nhớ như in cái cảnh từng người từng người trong đám đấy cầm dao tiến lại gần những thi thể chết, lựa chon những phần thịt còn nguyên vẹn nhất, xẻ ra và thưởng thức. Có những người đói đến độ không chờ kịp miếng thịt chín mà bỏ thẳng vào mồm nhai ngấu nghiến. Điều khiến cậu ám ảnh là những người đó không hề kinh tởm về việc mình làm mà khi thưởng thức món ăn họ lại mang vẻ mặt đầy sự thỏa mãn và hạnh phúc.


Lúc đó cậu đã nhận ra nếu bản thân không chiến đấu, không trở nên mạnh mẽ hơn thì món ăn kế tiếp của đám quái vật đó chính là cậu. Từ đó cậu luôn chiến đấu, đánh người, gϊếŧ người, cướp giật cậu đều làm qua cậu làm những chuyện đó vì cậu muốn sống. Cậu không muốn từng thớ thịt trên người mình bị xẻ ra rồi đưa vào mồm những tên quái vật kia. Cậu không muốn đến chết bản thân mình cũng không được toàn vẹn.

Từng đợt gió rét và mưa phùn thổi mạnh vào cơ thể ốm yếu của cậu, khiến nó run lên bần bật. Cậu đã quá mệt mỏi với cảnh sống dưới địa ngục này rồi. Dường như chỉ cần một đợt gió lạnh nữa đi qua thì cậu cũng sẽ chết ở đây vì rét, nhận thức của cậu dần mơ hồ. Trong cơn mê man cậu đã thấy được một người đàn ông tuyệt mĩ bước xuống từ 1 chiếc xe sang trọng. Ngài ấy thật sự rất đẹp, khuôn mặt như được tạc từ tượng ra vậy. Ngũ quan hài hòa và góc cạnh. Điểm đẹp nhất trên người ngài ấy là đôi mắt hổ phách trùng màu với mái tóc vàng kim rực rỡ. Giữa cơn mưa của màn đêm u ám thì ngài ấy như là ánh sáng Mặt Trời len lỏi xuống giữa thế giới tối tâm này vậy.

Ngài Cố nhìn cậu nhóc đang thiếp đi vì lạnh và đói trên chiếc xe sang trọng của mình. Thật thì Ngài cũng không từ bi đến độ cứu vớt một tên lang thang ở ngoài đường đâu chỉ là đúng lúc ngài ấy đang tìm một hộ vệ. Những sát thủ hợp đồng quá nguy hiểm và không an toàn cho tài liệu của ngài. Ngài cần một người trung thành, biết nghe lời. Những đứa trẻ ở khu ổ chuột chính là lý tưởng nhất, bọn nó có ý chí sinh tồn và háo thắng rất cao. Ngài chỉ định lướt qua và chọn 1 đứa khỏe mạnh và thông minh nhất trong đám trẻ đó. Nhưng ai ngờ được rằng Ngài lại bắt gặp ánh mắt u buồn và lạnh lẽo ấy. Cậu nhóc này có thân hình gầy gò và ôm yếu, mái tóc đen dài rối xù, gương mặt khá xinh đẹp dù bị những vết dơ bám vào. Ngài thích nhất chính là đôi mắt của cậu, nó có màu tím sẫm, tuy lạnh lẽo và ảm đạm nhưng nó quả là một thứ quà tuyệt đẹp mà chúa đã ban xuống. Thân hình ốm và trong có vẻ yếu đuối nhưng bù lại cậu khá đẹp. Ngài Cố luôn thích những thứ xinh đẹp mà.
....

Dinh thự. 10:35p

" Này, dậy đi"

Vũ An bị giọng nói trầm ấm đó làm cho thức giấc, người đàn ông tuyệt mĩ lúc nãy đang ở kế bên cậu. Vừa mở mắt dậy đã thấy tiên tử trước mắt nên cậu có hơi hoảng sợ.

" Hãy theo quản gia làm sạch cơ thể, tôi có chuyện cần nói với cậu"

Ngài Cố nói xong thì liếc nhìn cậu 1 cái rồi nhanh chóng rời khỏi xe tiến vào trong dinh thự lộng lẫy.


Vũ An vẫn còn bị choáng ngợp bởi sự nguy ngoa của dinh thự thì từ bên vai của cậu một người đàn ông trung niên đã xuất hiện tự bao giờ, ông ấy mỉm cười nhẹ

" Mời cậu đi theo tôi "

" À..vâng.."

Dù không hiểu chuyện gì nhưng Vũ An vẫn ngoan ngoãn theo sau, mặc kệ đi chỉ cần thoát khỏi cái địa ngục ấy thì bảo cậu đi đâu, làm gì cậu đều sẽ làm hết.

Ngài Cố đang ở phòng khách nhâm nhi dòng nước đỏ trầm thượng hạng, từ trên lầu quản gia bước xuống, theo sau đó là một chàng thiếu niên xinh đẹp. Cơ thể cậu đã không còn những vết ố dơ nữa, mái tóc cũng đã được chảy gọn lại. Gương mặt hình như đã xinh đẹp hơn trước, dù ở nơi tối tâm đó nhưng làn da cậu vẫn khá trắng trẻo đều đó làm nổi bật cặp mắt to tròn, đặc biệt của cậu.
" Tôi đã hoàn thành những gì ngài yêu cầu."

Quản gia cúi người mỉm cười.

" Ừ "

Liếc nhìn qua cậu thiến niên đằng sau, ngài Cố cất tiếng hỏi.

" Cậu tên gì?"

Bị hỏi bất ngờ Vũ An luống cuống đáp lại.

" Tống...Tôi tên là Tống Vũ An "

" Bao nhiêu tuổi ? "

" Hình như 24"

" Hình như?"

" Tôi xin lỗi tôi không nhớ được chính xác lắm.."

" Ừ, không sao"

Ngài dừng lại nhấp 1 ngụm rượu rồi nói.

" Tôi sẽ giữ cậu lại bên mình và đào tạo cậu thành 1 hộ vệ chuyên nghiệp. Từ giờ trở đi lời nói của tôi như là mệnh lệnh của Vua. Cậu chỉ được nghe và làm theo duy nhất mệnh lệnh của tôi. Đã hiểu chưa?"

" Tôi..tôi hiểu"

" Hãy nhớ, tôi đem cậu đi khỏi chỗ đó tôi cũng dư sức ném cậu về nơi đó. Vậy nên nếu không muốn trở về nơi dơ bẩn ấy thì hãy ngoan ngoãn nghe lời vào."

" Tôi hứa sẽ nghe lời, làm ơn đừng vứt bỏ tôi."
Vũ An hơi hoảng loạn nghe thấy lời nói ấy, làm ơn đi, cậu thật sự không muốn về lại nơi đó đâu.

" Ừ, hãy thể hiện mình là 1 thứ hữu dụng đi."

" Tôi.. Tôi nên gọi anh như thế nào?"

" Hmm.. Họ thường gọi tôi là Ngài Cố. Nên cậu cứ gọi như thế cũng được"

" Tôi hiểu rồi, thưa ngài."

" Sắp xếp phòng ngủ cho cậu ta, mai gửi đến trại huấn luyện."

" Vâng, tôi đã rõ"

Cất lời căn dặn quản gia xong thì Ngài rời đi trở về phòng của mình.

" Mời cậu đi lối này"

Vũ An bị lời nói của quản gia khép lại ánh mắt dõi theo Ngài.

Sáng hôm sau theo như lời căn dặn của Ngài, Vũ An được gửi đi đến trại huấn luyện đặt biệt. Cũng từ chính lúc này một con quỷ xinh đẹp trung thành và khát máu được tạo ra.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp