Hương thơm dịu nhẹ của kem bánh tràn ngập khắp căn phòng.

Ninh Tri nhìn qua đỉnh đầu Lục Tuyệt, thấy khung hiển thị trống không, mặt trời nhỏ cũng không ló dạng.

Cô ghé sát tai Lục Tuyệt nhẹ nhàng nói: “Tôi đã xếp hàng lâu ơi là lâu luôn đó, mỏi chân quá đi.” Cô lừa anh thôi, đúng thật là có rất nhiều khách hàng ở tiệm đó nhưng cô không cần phải xếp hàng.

Ninh Tri tiếp tục lừa gạt: “Lục Tuyệt, nếu anh thích, tôi có thể xếp hàng mỗi ngày để mua về cho anh.”

Cô nhìn chằm chằm vào khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt nhưng vẫn không có phản ứng gì cả.

Anh không thích ăn? Hay là bánh kem dở?

Anh vẫn không vui ngay cả khi biết được cô đã vất vả như vậy để mua bánh cho anh sao?

Lục Tuyệt lắc đầu: “Không thích, không xếp hàng.”

Anh không thích, cũng không muốn để cho cô phải xếp hàng.

Ninh Tri hiểu ý anh, xem ra lần này cô không có được mặt trời nhỏ rồi.

Lúc này cô mới nhìn về phía cậu nhóc đang ôm chặt lấy con khủng long bạo chúa, bĩu môi: “Bánh Dừa, lại đây.”

Diệp Trí Cao hít một hơi, khó chịu giẫm chân lên nhau nhưng lại không chịu nhúc nhích.

Ninh Tri nghĩ đến buồn cười, nhóc con này vẫn còn đang tức giận đây mà: “Có muốn ăn bánh kem không?”

Diệp Trí Cao ôm con khủng long bạo chúa chạy lại, giọng nói non nớt mà lại ra vẻ chính đáng nói: “Không phải em muốn ăn bánh mà là khủng long muốn ăn.”

“Nhóc phải xin lỗi anh họ thì chị mới cho nhóc ăn bánh.”

Ninh Tri vươn tay nắn bóp khuôn mặt đầy thịt của đứa bé: “Còn nữa, sau này nhóc không được mắng người khác là kẻ ngốc nữa, dù là anh họ hay bạn học trong lớp kia cũng vậy, nếu như chị biết được, chị sẽ bắt trói nhóc lại, chất mười cái bánh lớn trước mặt nhóc, để cho nhóc chỉ có thể nhìn được chứ không thể ăn.”

Ninh Tri tiếp tục đóng vai người xấu: “À, còn vứt cả khủng long bạo chúa của nhóc đi nữa.”

Diệp Trí Cao nhanh chóng ôm chặt khủng long của mình: “Không được ném khủng long đi.”

Nó mấp máy môi, thì thầm với Lục Tuyệt: “Em xin lỗi.”

Ninh Tri: “Nhóc không phải là con trai hả? Nói năng gì lý nhí quá vậy, chị hoàn toàn chưa thấy được thành ý của nhóc.”

Diệp Trí Cao ấm ức hét to, còn mang theo cả giọng mũi: “Em xin lỗi, em sẽ không mắng ai là kẻ ngốc nữa.”

Ninh Tri đẩy cho nhóc một chiếc bánh nhỏ còn nguyên: “Ăn đi.”

Đôi mắt to đen láy của cậu nhóc sáng rực lên.

Ninh Tri đến gần Lục Tuyệt ra sức tranh công: “Bánh Dừa mà mắng anh nữa, tôi sẽ giúp anh dạy nó một bài học.” Thấy môi anh hơi khô, cô đặt cốc nước bên cạnh vào tay anh: “Sau này bất cứ ai mắng anh tôi cũng sẽ mắng lại ngời đó, yên tâm đi.”

Cô chạm vào tay Lục Tuyệt, đầu ngón tay anh lành lạnh.

Còn chưa nhận được phản hồi từ Lục Tuyệt, Ninh Tri lại nhìn thấy một mặt trời nhỏ xuất hiện trên đầu Diệp Trí Cao đang say mê ăn bánh, không có ô hiển thị, chỉ có một mặt trời nhỏ trực tiếp xuất hiện.

Bé xíu, không rực rỡ như mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vẻ mặt Ninh Tri đầy kinh ngạc, cô vội vàng gọi Bá Vương: “Tại sao tôi lại nhìn thấy mặt trời nhỏ trên Bánh Dừa?”

Bá Vương: “Bằng cách chạm vào Lục Tuyệt, cô có thể nhìn thấy mặt trời nhỏ của người khác khi đối phương đang cảm thấy vui vẻ.”

Ninh Tri sửng sốt: “Chỉ cần tôi chạm vào Lục Tuyệt là tôi có thể nhìn thấy biểu cảm trên đầu của mọi người? Giống như nhìn thấy của Lục Tuyệt?”

Bá Vương: “Mặt trời nhỏ không phải ai cũng có, muốn gặp phải tùy duyên.”

Nhìn thấy cậu nhóc vui vẻ ăn bánh, Ninh Tri = vui mừng theo, dỗ Bánh Dừa vừa dễ vừa nhàn hơn so với Lục Tuyệt rất nhiều.

Cô hỏi Bá Vương: “Vậy có nghĩa là nếu như tôi dỗ dành Bánh Dừa vui vẻ thì có thể không ngừng không ngừng nhận thêm mặt trời, nhanh chóng lấy lại hào quang đúng không?”

Mộng tưởng tốt đẹp của Ninh Tri ngay lập tức bị đánh vỡ: “Chủ nhân, ngoại trừ Lục Tuyệt, những người khác đều chỉ có một mặt trời nhỏ thôi.”

Ninh Tri thở dài, quả nhiên, công cụ tốt nhất vẫn chỉ là Lục Tuyệt.

“Ăn ngon không?” Ninh Tri Xuyên nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Trí Cao.

Diệp Trí Cao ngoan ngoãn gật đầu: “Rất ngon, khủng long cũng bảo rất ngon.”

Ninh Tri nhìn mặt trời nhỏ trong đầu mình, nụ cười càng dịu dàng hơn, tuy rằng không chói lọi như mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt nhưng vẫn có thể lấy được 1% hào quang.

Chạng vạng, Tống Nhu và Diệp Trí Cao ở lại nhà họ Lục dùng cơm.

Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt bước vào phòng ăn, đợi anh ngồi vào vị trí cố định của mình, cô mới ngồi vào bên cạnh.

Trong bữa ăn, Tống Nhu đặc biệt chú ý đến cách ăn uống của Ninh Tri, thấy rằng phép xã giao và cách cư xử của Ninh Tri rất đứng đắn và đúng mực, như thể cô đã được bồi dưỡng từ lâu.

Nghe nói trước khi cha mẹ mất, gia đình Ninh Tri cũng được coi là khá giả?

Đương nhiên là Ninh Tri cảm nhận được ánh mắt dò xét từ phía đối phương, nhưng cô không quan tâm, tâm trạng vui vẻ thưởng thức món ăn, chuẩn bị lát nữa sẽ đổi mặt trời nhỏ thành hào quang.

“Choang!” Cái bát rơi xuống đất, vỡ tan tành ngay lập tức, cơm rơi vãi bừa bãi đầy trên mặt đất.

Ninh Tri nhanh chóng nhìn Lục Tuyệt bên cạnh.

Anh mím môi, trực tiếp cúi đầu, đụng vào mặt bàn.

“Tiểu Tuyệt.” Sắc mặt mẹ Lục tái nhợt.

Ninh Tri lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy vươn tay kéo Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt đẩy cô ra, Ninh Tri không chuẩn bị trước nên liền bị cô đẩy lùi lại mấy bước.

Ninh Tri hơi bối rối.

Thường ngày Lục Tuyệt ít nói lại rất ngoan, nhưng một khi phát bệnh rồi anh rất khó kiểm soát bản thân.

“Hu hu...” Diệp Trí Cao bị dọa sợ hãi kêu lên: “Đáng sợ quá.”

Tống Nhu nhanh chóng ôm đầu cậu con trai nhỏ, ngăn không cho nó tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này.

Khóe mắt mẹ Lục đỏ hoe, định sai bảo người hầu tiến lên ngăn cản Lục Tuyệt lại.

Ninh Tri lại bước tới, đưa tay chắn trước mặt Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, vừa rồi anh đẩy tôi suýt nữa thì té ngã đấy.”

Lục Tuyệt dừng lại.

“Nhưng tôi biết anh không cố ý làm vậy.” Tay Ninh Tri chạm vào cái trán vốn đã đỏ bừng của Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt cụp xuống mi mắt, đột nhiên nói: “Máu chảy.”

Hả?

Ninh Tri cúi đầu, cô vừa giẫm phải mảnh vỡ trên mặt đất, bên cạnh bàn chân bị trầy xước chảy máu.

Tay Lục Tuyệt chủ động nắm tay Ninh Tri, anh lại nói: “Máu chảy.”

Ninh Tri: “Đúng vậy, tôi bị chảy máu rồi, anh và tôi trở về phòng bôi thuốc được không?”

Lục Tuyệt đứng lên: “Có thể, đi.”

Mẹ Lục vội vàng sai người đem thuốc lên lầu.

Trong phòng, Ninh Tri cẩn thận bôi thuốc mỡ, cô vẫn luôn sợ đau, vừa rồi vẫn luôn để ý tới Lục Tuyệt nên không phát hiện, giờ mới cảm thấy vết thương trên chân rất đau.

Lục Tuyệt ngơ ngác đứng trước mặt Ninh Tri, nghiêm túc nhìn Ninh Tri đang rửa sạch vết thương: “Xin lỗi.”

Ninh Tri kinh ngạc nhìn anh.

Mi mắt Lục Tuyệt cụp xuống khẽ run lên, như đang lo lắng gì đó.

Thức ăn trên bàn đã được dọn xuống, Diệp Trí Cao bị dọa sợ khóc nên Tống Nhu đã đưa nó rời đi.

Lúc Ninh Tri đi xuống lầu, cô nhìn thấy mẹ Lục đang ngồi trên sô pha với đôi mắt đỏ hoe.

“Tiểu Tuyệt sao rồi?” Vẻ lo lắng trên mặt mẹ Lục vẫn chưa biến mất.

Ninh Tri ngồi xuống bên cạnh mẹ Lục: “Lục Tuyệt ổn rồi, anh ấy đang đọc sách trong phòng làm việc.”

Mẹ Lục gật đầu, nhưng những gì bà nói lại khiến cho người lo lắng: “Ngay từ khi Tiểu Tuyệt còn nhỏ, mẹ vẫn chưa được an tâm một phút giây nào, lúc đi học mẫu giáo, cô giáo không để ý, nó đã té lăn xuống cầu thang rồi bị gãy xương sườn.”

Bà nhìn Ninh Tri và nói: “Nếu ;à những đứa trẻ bình thường thì đã sớm gào khóc lu loa nhưng Tiểu Tuyệt thì lai không ậm ừ một tiếng nào. Mẹ vẫn luôn canh cánh trong lòng cho đến đêm đó, nó phát sốt cao và được đưa đến bệnh viện để kiểm tra thân thể.” - App TYT tytnovel.com

Những người mắc chứng tự kỷ không cảm thấy đau vì đại não của họ không có cách nào tiếp nhận thông tin này.

Việc không cảm nhận được đau đớn rất nguy hiểm đến sức khỏe con người.

Ninh Tri yên lặng nghe mẹ Lục nói.

“Sau khi té cầu thang, nó càng xa lánh người khác. Những đứa trẻ bình thường thích làm nũng với cha mẹ, nhưng Tiểu Tuyệt chỉ thích an tĩnh ở một mình, không giống như những đứa trẻ bình thường quấn quýt bên cha mẹ không thôi.”

Ninh Tri có thể tưởng tượng ra hình ảnh Lục Tuyệt bé nhỏ cô đơn một mình trong góc.

Giọng điệu của mẹ Lục đầy tự trách: “Là do mẹ sơ suất không cử người đến bảo vệ Tiểu Tuyệt. Sau vụ bắt cóc đó, Tiểu Tuyệt càng trở nên im lặng và hoàn toàn khép mình với thế giới xung quanh. Hiện giờ chỉ cần một kích thích nhỏ thôi cũng dễ dàng khiến cho thằng bé mất khống chế.”

Khi cứu được Lục Tuyệt, trên cơ thể anh toàn là thương tích.

Mẹ Lục không thể, cũng không dám tưởng tượng những tên hung đồ đó đã tra tấn anh như thế nào.

Đêm càng ngày càng tối.

Sau khi Ninh Tri nghe mẹ Lục nói chuyện, cô trở lại phòng, Lục Tuyệt đã tắm rửa xong, vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đỏ.

Tóc mái ướt sũng áp vào trán làm anh trông hơi ngoan ngoãn, hàng lông mày cũng lộ vẻ ngây ngô.

Ninh Tri bước đến bên giường, nằm xuống.

Lục Tuyệt mím môi nhìn cô, rõ ràng vẫn không thích cô ngủ trên giường của anh.

“Chân tôi bị thương.” Ninh Tri nhấc chân có dán miếng dán cầm máu lên: “Tôi muốn ngủ trên giường.”

Qua một lúc lâu, không thấy đám mây đen tĩnh điện nào xuất hiện trong ô hiển thị của Lục Tuyệt.

Lúc này Ninh Tri mới hài lòng thu chân lại.

Lục Tuyệt mặc kệ Ninh Tri, anh nằm thẳng trên giường nhắm mắt lại.

Ninh Tri chưa ngủ, cô hỏi Bá Vương: “Lúc trước cậu nói bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt có thể chữa khỏi đúng không?”

Bá Vương: “Chủ nhân, tôi sẽ không bao giờ nói dối.”

“Vậy làm sao để chữa khỏi?”

Tần suất phát bệnh của Lục Tuyệt ngày càng tăng lên, cứ tiếp tục như vậy thì việc thu thập mặt trời nhỏ của cô cũng sẽ khó khăn hơn, hơn nữa có khi cô còn chưa thu thập xong mặt trời nhỏ mà anh đã không ổn trước cô rồi.

Xét cho cùng, theo nguyên tác, cái kết của Lục Tuyệt là tự mình hại mình mà chết.

Bá Vương: “Bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt càng ngày càng nghiêm trọng là có lý do nhưng nếu dùng mặt trời nhỏ, chủ nhân sẽ có cơ hội chữa khỏi bệnh này.”

Ninh Tri do dự: “Tôi phải dùng mặt trời nhỏ để cứu Lục Tuyệt?”

“Đúng vậy, hiện tại chủ nhân đang có một mặt trời nhỏ, cô muốn giúp Lục Tuyệt hay là đổi lấy 1% hào quang?”

Ninh Tri quay đầu lại nhìn Lục Tuyệt đang nhắm chặt mắt: “Tôi chọn Lục Tuyệt.”

Lời vừa dứt, mắt cô chợt tối sầm lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri đã phát hiện mình đang đứng trong phòng khách.

Không phải vừa rồi cô đang nằm trên giường hả, Bá Vương còn có khả năng dịch chuyển tức thời nữa à?

Mẹ Lục đi tới, mặc một chiếc váy xinh đẹp, trông bà còn rất trẻ.

“Mẹ.” Ninh Tri mở miệng chào hỏi mẹ Lục, nhưng người bên kia trực tiếp đi ngang qua, giống như không hề nhìn thấy cô vậy.

Ninh Tri gọi một lần nữa, nhưng đối phương vẫn không đáp lại.

Mẹ Lục đi đến cầu thang, bà cúi xuống, Ninh Tri nhìn thấy một cậu bé trông rất lạnh lùng đang ngồi bên cầu thang, đang yên lặng chơi trò xếp hình trên mặt đất.

“Mẹ ôm con được chứ?” Mẹ Lục duỗi hai tay ra, bế đứa nhỏ lên.

Ninh Tri bị sốc.

Đó là Lục Tuyệt, không, là Lục Tuyệt khi còn nhỏ!



TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play