Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Ninh Tri xuống lầu thì gặp phải Lâm Điềm Điềm.

Cô ta mặc một bộ váy vàng tươi, nhờ làn da trắng nõn như hiện giờ nên cô ta hoàn toàn phù hợp với những màu sắc tươi sáng như vậy.

Theo như trong trí nhớ, trước khi Lâm Điềm Điềm chiếm được hào quang màu da của cô ta cũng được coi là trắng nhưng lại không láng mịn, trắng không tì vết được như bây giờ.

Hào quang quả thật là một thứ tốt.

Bảo sao Lâm Điềm Điềm lại tham lam muốn chiếm đoạt hết tất cả hào quang của nguyên chủ.

“Tiểu Tri.” Ánh mắt Lâm Điềm Điềm rơi vào trên tay Ninh Tri, nhìn thấy cô đang cầm một chiếc đĩa sứ màu trắng, liền nói: “Chị nghe người hầu nói em tự mình xuống bếp làm thức ăn cho Lục Tuyệt hả?”

“Thì đã sao?” Ninh Tri nhìn Lâm Điềm Điềm, cô vừa lấy lại được 2% hào quang nhưng cô ta dường như không biết gì hết.

“Hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì với em vậy? Chị cảm thấy thái độ của em đối với Lục Tuyệt dường như đã thay đổi.” Ánh mắt Ninh Tri nhìn cô ta cũng đã thay đổi, Ninh Tri như thế này khiến cô ta không nắm bắt được.

“Chị cũng thay đổi rồi.” Ninh Tri tiến sát lại gần Lâm Điềm Điềm, mỉm cười: “Hình như chị đen hơn rồi nhỉ...”

Cô lấy lại bao nhiêu hào quang thì Lâm Điềm Điềm ít đi bấy nhiêu, có điều sự thay đổi đó quá nhỏ nên Lâm Điềm Điềm mới không nhận ra.

Nụ cười trên khóe miệng Lâm Điềm Điềm phai nhạt dần: “Tiểu Tri, đừng có giỡn lung tung.” Cô ta dịu dàng nói: “Hôm qua có một thương hiệu mỹ phẩm chăm sóc da nổi tiếng liên hệ với người đại diện muốn chị làm gương mặt đại diện của hãng đó.”

Cô ta muốn dùng thực tế đánh thẳng vào mặt Ninh Tri.

Ninh Tri gần đây không soi gương sao? Cô không nhận ra mình bây giờ trông như thế nào, so với cô ta kém bao xa sao?

Ninh Tri mỉm cười.

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lâm Điềm Điềm, cô nói: “Tôi chợt nhớ ra một chuyện buồn cười, một tên trộm chạy lại trước mặt chủ nhân khoe món đồ mà cô ta trộm được đẹp đến bao nhiêu tốt như thế nào, lại còn cười nhạo chủ nhân món đồ thật ngu ngốc không thể bảo vệ được báu vật.”

Lâm Điềm Điềm: “Em đang kể chuyện cười hả?”

“Không phải chuyện cười.” Ninh Tri liếc nhìn Lâm Điềm Điềm đầy ẩn ý: “Đó là một chuyện có thật.”

Lâm Điềm Điềm luôn cảm thấy những lời của Ninh Tri có ý nghĩa khác.

Nhìn Ninh Tri rời đi, cô ta chạm vào mặt dây chuyền trên cổ mình, xúc cảm ấm áp khiến lòng cô ta bình tĩnh lại.



Ninh Tri bây giờ là sinh viên năm ba, nửa năm trước cô và Lục Tuyệt đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài, bởi vì yêu cầu của nguyên chủ, nhà họ Lục hiện tại vẫn chưa tuyên bố ra bên ngoài, người trong trường cũng không biết cô gả vào nhà họ Lục. - App TYT tytnovel.com

Chương trình học của sinh viên năm ba khá ít, Ninh Tri rất vui vì chuyên ngành của nguyên chủ giống như với cô trước khi đến đây. Trải qua một buổi chiều, cô cũng coi như thong thả.

Tan học, tài xế nhà họ Lục đã đợi sẵn ở cổng trường.

Một chiếc xe màu đen hạng sang ngay cả chỉ lặng lẽ đỗ ở một bên cũng thu hút rất nhiều sự chú ý.

Ninh Tri lên xe, cô hỏi tài xế: “Chú Trần, hôm nay Lục Tuyệt sao rồi?”

Dù biết nếu Lục Tuyệt thực sự xảy ra chuyện gì thì mẹ Lục sẽ lập tức gọi cho cô nhưng cô vẫn hỏi câu này, dù sao thì một người muốn thay đổi cần bắt đầu từ những việc nhỏ.

Chú Trần hơi ngạc nhiên khi thấy Ninh Tri chủ động quan tâm đến cậu hai, hơn nữa trông cô có vẻ cởi mở hơn trước: “Hôm nay cậu Lục Tuyệt rất tốt.”

Xe đi qua một tiệm bánh ngọt, Ninh Tri ra hiệu cho chú Trần dừng lại.

Khi trở lại xe, trên tay cô cầm theo hai chiếc hộp nhỏ xinh.

Hôm nay nhà họ Lục có khách, em gái mẹ Lục dẫn theo đứa con nhỏ đến chơi ở nhà họ Lục.

Trước sự chào hỏi niềm nở của Ninh Tri, em gái của mẹ Lục là Tống Nhu cũng hơi ngạc nhiên. Lúc Ninh Tri lên lầu, bà ta cười hỏi mẹ Lục: “Chị được dịp dạy dỗ đứa con dâu này rồi à?”

Tống Nhã nhấp một ngụm trà: “Trông chị giống một người nghiêm khắc với con dâu lắm hả?”

“Em biết chị mà, chị không như vậy.”

Tống Nhã và Tống Nhu từ khi còn nhỏ đã rất thân thiết, bà cũng không sợ bị bà ấy cười nhạo: “Em cũng đã biết tình hình lúc Ninh Tri gả tới rồi đấy, mặc dù nói rằng con bé vì tiền nên mới chịu kết hôn nhưng lúc trước người lớn hai bên gia đình đã thương lượng ổn thỏa, nếu trong vòng hai năm mà tình hình của Tiểu Tuyệt vẫn không cải thiện, hai tụi nó không có con, nhà họ Lục sẽ để Ninh Tri rời đi.”

Tống Nhu không đồng ý: “Có thể gả vào nhà họ Lục là may mắn của Ninh Tri. Bằng không, với xuất thân không cha không mẹ của con bé nào có cơ hội được gả vào nhà họ Lục? Thậm chí không có cả cơ hội dính dáng vào nữa kìa.”

“Khi gả vào đây con bé đã không thật lòng với Tiểu Tuyệt rồi. Hơn nữa, bệnh tự kỷ của Tiểu Tuyệt bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, tâm của con bé đã không ở nhà họ Lục, giữ lại cũng vô ích.”

Mẹ Lục luôn biết tình hình của con trai mình, khi trước để cho con trai kết hôn Ninh Tri là hy vọng của bà, đồng thời bà cũng ước mong xa vời Ninh Tri có thể có cơ hội sinh được một đứa con.

Bây giờ đã nửa năm trôi qua, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt vẫn không được cải thiện, Ninh Tri còn chán ghét con trai, đừng nói con cái, bây giờ hai người còn không ngủ chung giường.

Bà đã từng thử đả động Ninh Tri nhưng không được, dù sao cũng là chuyện của Ninh Tri và Lục Tuyệt, nếu một trong hai người không hợp tác thì sự không thể thành được

Tống Nhã thở dài: “Nếu tình trạng của Tiểu Tuyệt nghiêm trọng hơn cũng Ninh Tri không thể nào để Ninh Tri cả đời ở nhà họ Lục được.”

Tống Nhu biết chị mình hay tỏ ra lạnh lùng nghiêm khắc nhưng thực ra bà là người hiểu được tình hình thực tế ai hết: “Nếu như mẹ chồng nhà giàu nào cũng được như chị thì đám con dâu đó đều rơi vào hũ nếp hết.”

Ninh Tri không biết mẹ Lục đang nói về mình, cô xách chiếc hộp nhỏ lên lầu, đi thẳng vào phòng làm việc.

Trong hai ngày qua cô thấy Lục Tuyệt sẽ làm những việc lặp đi lặp lại và cố định theo thời gian mỗi ngày. Lúc này chắc hẳn là anh đang đánh máy tính trong phòng làm việc.

“Khủng long bạo chúa, chúng ta được chơi với kẻ ngốc, chúng ta sẽ trở nên ngu ngốc.” Từ trong phòng làm việc truyền đến một giọng nói trẻ con.

“Kẻ ngốc không biết nói.”

“Không ai thích kẻ ngốc cả.”

“Kẻ ngốc ngu, ngu, ngu.”

“Kẻ ngốc ngốc, ngốc, ngốc...”

Ninh Tri đẩy cửa vào, cắt ngang tiếng ngâm nga của cậu bé.

Cô bước vào liền nhìn thấy một cậu bé mũm mĩm đang đứng trước bàn làm việc của Lục Tuyệt, trên tay cầm một con khung long bạo chúa màu xanh lục, khuôn mặt đầy thịt khinh thường nhìn Lục Tuyệt.

“Nhóc đang nói ai kẻ ngốc đó?” Đứa bé này chắc chắn là con trai của Tống Nhu, cũng chính là em họ của Lục Tuyệt.

Đứa bé tên là Diệp Trí Cao, rất thông minh, nó biết những gì mình nói với Lục Tuyệt không phải là chuyện tốt, bây giờ bị người lớn chất vấn, đương nhiên nó không muốn trả lời.

Ninh Tri cố ý nhăn mặt hung dữ: “Tên nhóc là Bánh Dừa* đúng không? Vừa rồi nhóc nói là đồ ngốc không biết nói, nếu nhóc không nói, chị sẽ coi nhóc là đồ ngốc.”

*Diệp Trí Cao 叶智高 Diệp TRí Cao (đọc là Yèzhìgāo) phát âm gần giống bánh dừa 椰汁糕 (đọc là yē zhī gāo)

Diệp Trí Cao bĩu môi, nói: “Em không phải, là anh ấy.” Nó duỗi ra một ngón tay chỉ vào Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt mặc áo hoodie đỏ ngồi trước máy tính không hề phản ứng gì, anh vẫn tiếp tục gõ bàn phím, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt lạnh lùng của anh, đẹp trai lại quyến rũ.

Ninh Tri vỗ nhẹ bàn tay nhỏ đang chỉ vào người anh của Diệp Trí Cao: “Trẻ con không được phép nói bậy, anh ấy là anh họ của nhóc đấy.” Gọi Lục Tuyệt là kẻ ngốc, vậy cô làm vợ thì coi là gì?

Diệp Trí Cao ôm chặt khủng long bạo chúa, nói với Ninh Tri: “Mọi người đều nói anh ấy là kẻ ngốc. Anh ấy cũng giống như đồ ngốc kia trong lớp của em, không nói chuyện, cũng không có bạn học nào muốn làm bạn với cậu ấy.”

Ninh Tri cảm thấy đứa nhỏ này thực sự không đáng yêu chút nào.

Cô bước đến giá sách, lấy một khối Rubik trên đó xuống.

Ninh Tri cố tình làm lộn xộn khối Rubik, cô ấy hỏi Diệp Trí Cao: “Nhóc có biết đây là cái gì không?”

Tên nhóc gật đầu: “Là khối Rubik, cô giáo có dạy chúng em chơi.”

Các cô ở trường mầm non đã dạy lũ trẻ chơi Rubik.

Ninh Tri đưa khối Rubik đến trước mắt Lục Tuyệt, cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ: “Lục Tuyệt, anh có thể giúp em khôi phục khối Rubik này được không?”

Bàn tay gõ bàn phím dừng lại, Lục Tuyệt hơi mím môi mỏng, cầm lấy khối Rubik trong tay Ninh Tri.

Khoảnh khắc tiếp theo, trước khi Ninh Tri và Diệp Trí Cao kịp phản ứng, họ chỉ cảm thấy ngón tay mảnh khảnh của Lục Tuyệt nhanh đến mức chỉ còn xuất hiện dư ảnh, chưa đầy hai mươi giây, khối Rubik đã được khôi phục.

Lục Tuyệt khàn giọng nói: “Rubik trả cô.”

Rubik đã được xếp lại rồi, cho cô.

Ninh Tri vô cùng sửng sốt, cô thấy trên giá sách có một khối Rubik nên nghĩ rằng Lục Tuyệt sẽ biết chơi nó, nhưng cô không ngờ anh lại là bậc thầy như thế này.

Khôi phục tinh thần lại, đánh mắt nhìn sang thì thấy cái miệng bé nhỏ của Diệp Trí Cao đang kinh hãi mở to.

Ninh Tri tỏ ra trịch thượng, đắc ý hỏi tên nhóc: “Cô giáo của nhóc có chơi Rubik giỏi được như này không?”

Diệp Trí Cao lắc đầu.

“Nhóc cũng thấy rồi đó, anh họ nhóc còn lợi hại hơn cả cô giáo của nhóc nhiều, sao có thể là kẻ ngốc được?” Ninh Tri nói với đứa nhỏ: “Anh họ nhóc không thích nói chuyện không phải vì anh ấy ngốc mà là vì anh ấy quá thông minh, không muốn nói chuyện với những kẻ ngốc.”

“Anh ấy không nói chuyện với nhóc là vì anh ấy nghĩ nhóc ngu ngốc đấy.”

Diệp Trí Cao ấm ức bĩu môi: “Em không ngu ngốc.”

“Nhìn đi, nhóc cảm thấy khó chịu nếu bị người khác coi là ngu ngốc đúng không?” Ninh Tri ngứa tay, véo cái má đầy thịt của cậu nhóc: “Nếu nhóc bảo anh họ là đồ ngốc, anh ấy cũng sẽ không vui.”

Diệp Trí Cao cúi đầu.

Ninh Tri khóa cửa phòng làm việc lại.

Sau đó, cô mở hai chiếc hộp nhỏ vừa mua ở tiệm bánh ngọt ra, bên trong là những chiếc bánh kem nho nhỏ được trang trí tinh xảo bắt mắt.

Mùi hương ngọt ngào ngây ngất lòng người lan tỏa khắp phòng, ánh mắt Diệp Trí Cao đã bị chiếc bánh kem đó hấp dẫn.

Ninh Tri đặt một chiếc bánh trước mặt Lục Tuyệt, nói với anh: “Lúc tan học tôi đi ngang qua tiệm bánh ngọt này, thấy rất nhiều người đang đứng xếp hàng ở đó nên tôi mua về cho anh nè.”

Hôm nay cô phải đi học, không có thời gian nấu đồ ăn cho anh nên chỉ có thể đi mua, không biết có thể làm cho anh vui để thu thập mặt trời nhỏ được không.

Lục Tuyệt liền liếc nhìn cô.

“Mau ăn đi.” Ninh Tri nhét vào tay hắn một cái nĩa nhỏ.

Lục Tuyệt im lặng ăn.

Cậu nhóc đứng đối diện nuốt nước miếng, đôi mắt to đen láy dán chặt vào chiếc bánh không rời.

Ninh Tri cười tít mắt: “Bánh ngọt của tiệm này rất nổi tiếng, lớp bơ ngọt ngào thơm nồng vị sô cô la lại còn thêm trái cây tươi mát…”

Cậu nhóc lại nuốt nước miếng thêm lần nữa, bàn tay mập mạp ôm chặt lấy con khủng long bạo chúa, rất muốn ăn, khủng long nhất định cũng muốn ăn.

Ninh Tri cố ý dùng nĩa gắp một miếng nhỏ, quơ qua quơ lại trước mặt Diệp Trí Cao: “Thơm không?”

Cậu nhóc thành thật gật đầu: “Thơm.”

Ninh Tri lại chơi xấu: “Thơm cũng không cho nhóc ăn.”

Diệp Trí Cao ôm con khủng long bạo chúa, trợn tròn mắt chết lặng.

“Sắp khóc rồi hả?” Ninh Tri hỏi hắn.

Diệp Trí Cao cố chấp mím chặt môi.

Ninh Tri càng thêm nham hiểm: “Khóc cũng không cho nhóc ăn.”

Cô bênh vực người của mình như thế đó, ai bảo thằng nhóc này gọi Lục Tuyệt là kẻ ngốc làm gì.



TYT & Lavender team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play