Editor: lynzmix
Beta: Shoorin Yumi
Nam nhân đứng lên, ôm Puppy vào trong ngực.
Nghiêm túc khẽ gật đầu với Lạc Tái: "Chúng
tôi phải đi đây. Khi tôi không ở Địa Ngục, cổng lớn vẫn luôn đóng kín. Hiện tại
sông Acheron chắc đã chật ních những vong linh đi đến Minh phủ rồi"
Vâng, xin ngài nhanh chóng trở lại thực hiện chức
vụ của mình đi, phải biết rằng cảng đóng cửa dẫn tới tắc ngẽn giao thông là một
tình huống vô cùng nghiêm trọng.
Tuy rằng trong lòng của Lạc Tái đã rất muốn đốt
pháo ăn mừng, nhưng vẫn duy trì được thái độ đãi khách như cũ. Cậu đứng lên
cùng đối phương nắm tay một chút "Vâng. Thật vui được quen biết ngài"
Cậu tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức cùng đối phương nói câu khách sáo
"Hoan nghên lần sau lại đến" đâu!
Nam nhân nghiêm túc từ trong túi áo tây trang lấy
ra một đồng tiền cổ nho nhỏ, đặt lên trên bàn "Puppy đã làm phiền đến cậu,
đây là chút tâm ý xin hãy nhận lấy."
"Đây là....."
"Mang theo thứ này, khi đi qua sông Acheron
thì đưa đồng tiền này cho thuyền phu Charon, hắn sẽ mang cậu vượt qua con sông
thống khổ (Acheron). Nếu không cậu sẽ phải dừng lại bên bờ sông suốt một năm."
Liền như vậy chắc chắn cậu nhất định phải xuống Địa
ngục sao?!
Khóe miệng bác sĩ Lạc co rút một chút.
"Gâu gâu! Gâu gâu!!" Puppy bị Cerberus
ôm đi đến cạnh cửa rồi mưới ý thức được bản thân muốn rời đi phòng khám. Bốn
chân của nó ở trong lòng lão ba bắt đầu giãy dụa, ba cái đầu cùng hướng phía Lạc
Tái sủa liên hồi. Nhưng nam nhân nghiêm khắc ôm nó cũng không cho phép nó giãy
dụa, thế là ba cái đầu nhỏ chỉ có thể cố hết sức đột phá lớp tây trang đen dày
rộng, ló ra ba cái đầu đặt ở trên vai. Ánh mắt quyến luyến x 3 + âm thanh nức nở
= lực sát thương cực mạnh!
Lạc Tái nháy mắt bị ba mũi tên đồng thời bắn trúng
tim, đau lại đau. Cứ việc biết rõ Puppy chỉ theo ba ba của nó đi về nhà mà
thôi, nhưng thời gian hai tuần ở chung này, dù nó luôn chạy loạn khắp nơi tìm
chút đồ vật vô dụng mà đem mọi thứ lục lọi thành lộn xộn bừa bãi, còn chưa học
được khống chế "hự hự " và "xè xè" mà thường xuyên lưu lại
chút mùi hương không nên có ở hành lang, hoạt bát tới nỗi trời chưa sáng liền
thức dậy thật sớm đứng ở trước phòng ngủ của cậu dùng hết sức cào cửa, nhưng Lạc
Tái vẫn cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không thể nào quên được chú cún con
Labrador mỗi lần đều gặm ba thanh xương mài răng, mỗi lần ăn cơm đều dùng ba
đĩa ăn, mỗi lần chơi ném gậy đều phải ném ba cây, mỗi lần đi tản bộ đều phải
đeo ba cái vòng cổ.
"Puppy.....hẹn gặp lại!" Lạc Tái cố gắng
mỉm cười phất tay nói lời từ biệt. Labrador rất thông minh và mẫn cảm khiến cho
chúng có thể thông qua biểu tình trên gương mặt của nhân loại mà cảm nhận được
tình cảm chân thật của họ, bởi vậy cậu không thể lộ ra chút biểu tình khổ sở
nào, thầm nghĩ muốn lúc Puppy rời đi có thể nhớ kỹ khuôn mặt tươi cười của cậu
mà không phải biểu tình khổ sở. Cho dù cậu biết rõ tác dụng cũng không lớn lắm.
"Gâu~ ô ~ ô..." tựa như tiếng khóc của
con người, tiếng kêu của Puppy làm cho người ta tan nát cõi lòng.
"Bác sĩ, đừng buồn nữa." Tiếng nói ôn
nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai. Thanh niên nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cậu, mang
theo chút cường ngạnh xoay người cậu lại, không cho cậu nhìn thấy cảnh Puppy
cùng phụ thân nó biến mất trước cửa phòng khám.
Tuy rằng làm bác sĩ thú y, những cảnh phân phân hợp
hợp như vậy cậu nên sớm tập thành thói quen mới phải, thế nhưng......Đúng vậy!
Cậu vẫn không thể nào quen được.
"..... Đúng rồi! Thanh xương mài răng của
Puppy, tôi đã hứa với nó sẽ chuẩn bị ba loại khẩu vị cho nó mang về....."
"Bác sĩ" Cánh tay ôm ở trên lưng Lạc Tái
vẫn không thả ra khiến cho cậu không thể xoay người đuổi theo được:"Anh
cũng biết Cerberus tuyệt đối không phải là ngồi xe tới đây, cho nên anh không
thể nào đuổi theo được."
"......"
"Đừng lo lắng, bác sĩ. Chờ đến lúc anh đứng
trước cổng Địa Ngục nhìn thấy nó, nhất định nó vẫn còn nhớ anh."
"......"
Vì cái gì! Vì cái gì lại khẳng định cậu không thể
không xuống Địa Ngục vậy hả?!!
Miễn cưỡng giãy dụa thoát khỏi thương cảm do ly biệt,
Lạc Tái mới chú ý tới ngữ khí của thanh niên hoàn toàn bất đồng, ngẩng đầu nhìn
chăm chú vào ánh mắt của thanh niên "Or?"
"Ừm." thanh niên cười đến thực ôn nhu, vừa
thừa nhận vừa cúi đầu dùng mũi cọ cọ trán của Lạc Tái "Bác sĩ, anh luôn có
thể dễ dàng nhận ra tôi và Thrus"
"Có chuyện gì vậy?"
"Ừm.....Thrus tuy rằng thoạt nhìn rất táo bạo,
nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có chút yếu ớt."
Rất nhanh Lạc Tái liền ý thức được đây cũng không
phải chỉ là cuộc chia ly giữa cậu và bé Puppy. Đối với Or và Thrus, Puppy còn
là đứa cháu nhỏ đáng yêu của họ. Tuy rằng mặt ngoài của Thrus thực táo bạo,
nhưng bình thường hắn chơi cùng Puppy nhiều nhất. Mà Or cũng không ngại vất vả
phụ trách thu dọn cục diện rối rắm cho hai người bọn họ. Chia ly với đứa cháu
nhỏ, bọn họ lại càng luyến tiếc hơn đi?
Đầu của Or chậm rãi ngã xuống một bên, dùng cái
trán đặt ở trên vai Lạc Tái "Thực xin lỗi, bác sĩ.......Kỳ thật Puppy đi rồi
cư niên tôi lại cảm thấy có chút vui vẻ.......Tuy rằng tôi biết rõ nó chỉ là
cún con, nhưng mỗi lần nhìn nó gần gũi với bác sĩ như vậy, cuối cùng tôi vẫn nhịn
không được mà ghen tị......" giọng nói của thanh niên thành khẩn lại mang
theo chút sợ hãi, giống như một chú chó ngoan bởi vì ngẫu nghiên một lần ăn vụng
mà cảm thấy xấu hổ và tự trách. Nhưng sự thẳng thắn thành khẩn của hắn lại khiến
người khác không thể trách cứ, ngược lại càng cảm thấy thương tiếc.
Có thể khiến cho cẩu cẩu sinh ra cảm giác ghen tị
thì chủ nhân thật sự là quá hạnh phúc mà!
Bác sĩ lập tức tiến nhập vào hình thức chủ nhân ngốc,
ôm lấy cẩu cẩu nhà mình ôn nhu an ủi "Ừ, tôi hiểu mà, tôi không trách cậu
đâu. Thực ra cậu đã rất nhẫn nại rồi, điều này cũng rất khó được, vì ý thức
lãnh địa của loài chó rất mạnh. Đối với giống đực khác xâm nhập vào địa bàn của
mình, vô luận là cún con hay chó trưởng thành thì đều có sự đề phòng"
"Bác sĩ, vậy sau này anh có muốn nuôi một con
chó khác không?..." thanh niên ôn hòa nhìn qua có chút bất an,"Nếu
như anh muốn, tôi có thể nhẫn nại. Không sao hết." (lynz: thiên tài mới tin
Cẩu cẩu u buồn lo lắng chủ nhân sẽ sủng ái cẩu cẩu
khác thật sự là phạm quy quá đê!!
Hiển nhiên đại cẩu thành thục hiểu chuyện với ấu
khuyển đáng yêu vô tri đều có lực sát thương mạnh như nhau! không hề nghi ngờ ~
bác sĩ bị hạ gục!
"Không đâu. Trước khi hai người đến đây, tôi
hoàn toàn không nghĩ tới việc nuôi thú cưng!"
"Chúng tôi là lần đầu tiên của anh sao?" ( Shoorin Yumi: đại ca, anh nói zậy dễ
khiến quần chúng hỉu lầm nha~ (*/ω*))1
Vui đến không khống chế được, cẩu cẩu nhào lên đè
bác sĩ xuống. Địa Ngục Khuyển dưới hình người cường tráng đem Lạc Tái đè ở trên
sô pha, Lạc Tái lập tức cảm thấy không khí ở trong phổi bị ép sạch, thuận tiện
nội tạng cũng muốn nứt ra làm hai ba mảnh.
Hiển nhiên đối với chủ nhân chọn nuôi đại hình
khuyển thì đó là một cảm giác khó có thể hình dung. Đúng là thể nghiệm ngọt
ngào giữa đau và yêu cùng tồn tại.
"...Đúng vậy"
Thanh niên nằm đè trên người cậu, ánh mắt sáng
trông suốt mang theo khát vọng, giống như một con chó lớn nhìn thấy khúc xương
vậy: "Bác sĩ, chắc anh không biết tôi muốn được cắn anh một ngụm tới mức
nào đâu......" Bỗng nhiên vẻ mặt của hắn đọng lại một chút, nghiêng đầu,
mí mắt khép lại, giống như có chút tức giận lại có chút ảo não nói: "Bỏ
đi, tôi biết là không thể."
Rồi ánh mắt lại một lần nữa khôi phục sáng trong
suốt "Bác sĩ, anh có muốn suy xét một chút phải đọa lạc như thế nào mới có
thể xuống Địa Ngục không? Chỉ có như vậy tôi mới có thể không chút cố kỵ gì mà
cắn bác sĩ..."
"......"
Không muốn mà~~~~
Tư liệu ghi chú:
Cerberus: Là chó trông cửa địa ngục trong thần thoại
Hy Lạp, hung tàn cuồng bạo, miệng chảy ra nước miếng có độc, phụ trách trông
coi cửa lớn đi thông Địa ngục, ăn thịt bất cứ kẻ nào dám tự tiện xong vào Địa
ngục.
Charon: Thần đưa đò trên sông Acheron trong
thần thoại Hy Lạp, phụ trách chở linh hồn sang bên kia bờ sông Acheron. Chỉ cần
trả tiền cho hắn, hắn sẽ đưa người đó qua sông, đối với những linh hồn không có
tiền trả lộ phí, không đáng để ý tới!