Khi ở Tống, Liễu Tích Âm gầy gò vô cùng, Ha Nhĩ Đôn trong lúc vô ý thấy nàng vài lần liền bị dung nhan tuyệt sắc của nàng hấp dẫn, ai biết sau khi trở về lại bị Ô Ân giành đi trước, hôm nay lại thấy, so với lần trước càng thêm nghiêng nước nghiêng thành.
Tiếng cười thanh thúy của nàng êm tai cực điểm, cùng Ngân Xuyên tạt nước vui đùa ầm ĩ, bị nước hồ làm thấm ướt tóc dán trên da thịt đỏ hồng của nàng, phù dung như mặt trời, đôi mắt đẹp long lanh.
Ha Nhĩ Đôn giống như bị câu hồn dẫn phách, từng bước từng bước đi đến bên hồ.
Binh lính thấy Đại Hoàng tử đi đến, hai mặt nhìn nhau, chỉ có một mình Đại Hoàng tử, hẳn là không cần ngăn cản...
Liễu Tích Âm cầm lấy con cá, cái đuôi súy động, đem nước bắn lên mặt Ngân Xuyên. Ngân Xuyên khả là không chịu thua, tay bưng lấy nước liền hướng Liễu Tích Âm mà tạt đến, đến đây, hai người cũng mặt kệ câu cá, bắt đầu tạt nước qua lại nhau, các thị nữ bị hại bên cạnh cũng tiến vào góp vui.
Liễu Tích Âm cười vui vẻ, tay nâng lên một bụm nước lên, bỗng nhiên cánh tay bị một bàn tay to cố sức bắt lấy, ý cười còn chưa kịp tiêu thất, kinh ngạc nhìn hướng chủ nhân của cánh tay kia, là Đại Hoàng tử!
Tức khắc, sắc mặt trở nên tái nhạt, theo bản năng gọi lớn:
"Buông tay." Nàng cố dùng hết sức lực thoát khỏi bàn tay đó, nhưng lại bị Ha Nhĩ Đôn gắt gao bắt lấy.
Liễu Tích Âm hoảng sợ gọi: "Ô Ân! Ô Ân __ __"
Ha Nhĩ Đôn cấp thiết nói: "Ngươi với hoàng đệ ở cùng một chỗ, bất quá chỉ là một gã sủng cơ, không bằng theo ta, chờ ta kế thừa vương vị, cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý bất tận!"
"Ngươi buông ta ra!" Liễu Tích Âm nào nghe được hắn nói cái gì.
Nhìn Liễu Tích Âm trước mắt hoảng hốt lo sợ, như tiểu động vật cọ quậy trong lòng người, hầu kết Ha Nhĩ Đôn giật giật, muốn cúi đầu dựa vào đôi môi mê người kia.
"Vù!" Thấy trước mắt vật gì đó lóe qua, Ha Nhĩ Đôn theo bản năng buông tay lui về phía sau, Liễu Tích Âm bị hắn buông tay đẩy ra sau, đứng ở bên bờ hồ chân mất cân đối, cả người rơi xuống hồ nước.
Ô Ân nhảy xuống ngựa, thả người nhảy vào trong hồ, thấy Liễu Tích Âm, bắt lấy tay nàng kéo về phía mình mang lên bờ.
Liễu Tích Âm rơi xuống nước, vẫn còn cảm thấy kinh hoàng nên sặc nước không ít, khí trời mùa thu không thể so với mùa hè nóng bức, nàng rút vào trong lòng Ô Ân toàn thân run rẩy.
Ô Ân cởi áo ngoài bao lấy Liễu Tích Âm, đem nàng ôm lên ngựa, một tay cầm dây cương, trước lúc rời đi còn liếc mắt nhìn Ha Nhĩ Đôn một cái, liền thúc ngựa rời đi.
Ha Nhĩ Đôn thấy được ánh mắt đầy sát ý của Ô Ân cũng phục hồi lại tinh thần, nhìn đến mũi tên phía sau, hắn đột nhiên ý thức được, một khắc vừa rồi kia, Ô Ân thật sự thiếu chút nữa muốn giết hắn.
Vì một nữ nhân, Ô Ân dám dùng cung tiễn hướng về hắn, Ha Nhĩ Đôn tay nắm chặt thành quyền, khớp ngón tay trắng bệch.Như vậy là không đem Đại Hoàng tử hắn đặt vào trong mắt, Ha Nhĩ Đôn cảm thấy mình bị vũ nhục thật lớn mà.
Trong phòng, Ngân Xuyên ủy khuất cúi đầu. Ô Ân tức giận: "Này đã nhanh đến cuối mùa thu, ngươi cư nhiên mang Liễu Nhi đến bên hồ ngoạn tạt nước!"
"Còn có ngươi." Ô Ân trực tiếp đem cái ghế trước mặt đá bay đến trên người Đội trưởng đội Hầu vệ.
"Một đám tốn cơm! Ha Nhĩ Đôn tới gần các ngươi cư nhiên không ngăn cản."
Liễu Tích Âm ngồi trên giường, bọc chăn mền thật dày, trên người còn chút lạnh run, mặt thì nóng lên, yếu ớt nói:
"Ô Ân, ngươi đừng trách bọn họ, ta có chút mệt, ngươi bồi ta đi."
Ô Ân đối với Ngân Xuyên nói "Ngươi cũng là đại cô nương rồi, trở về hảo hảo mà nghĩ lại!"
Ngón tay chỉ hướng Đội trưởng Hầu vệ "Cút cho ta! Mang theo thủ hạ của ngươi một ổ ngu xuẩn chính mình lĩnh phạt!"
Ô Ân lúc đó thấy Ha Nhĩ Đôn khinh bạc Tích Âm, nhiệt huyết đều dồn lên đầu giơ cung tiễn hướng huyệt thái dương của Ha Nhĩ Đôn mà nhắm vào, may mà còn một chút lý trí, trong phút chỉ mành treo chuông, mũi tên lệch đi một cách chính xác.
Ô Ân ngồi ở đầu giường, để Liễu Tích Âm dựa vào trong lòng, thấy Liễu Tích Âm như vậy, lòng đầy tự trách.
"Liễu Nhi, ta..."
Liễu Tích Âm suy yếu cười cười: "Không có việc gì đâu Ô Ân, chỉ cần ngươi đến là tốt rồi." Nói xong cọ cọ vào cổ nàng, tìm một tư thế thoải mái nhất mà dựa vào.
Cấp Liễu Tích Âm uống canh gừng, nhưng là cũng không có tác dụng gì, vì bị hoảng sợ lại rơi xuống nước, đợi đến khi chạng vạng, Liễu Tích Âm lại mê man bắt đầu sốt cao.
Càng không xong chính là, uống thuốc chẳng những không khởi sắc, ngày thứ hai Liễu Tích Âm biến thành sốt cao dẫn tới hôn mê.
Ô Ân dùng ánh mắt giết người nhìn đại phu xem bệnh của Liễu Tích Âm:
"Như thế nào uống thuốc của ngươi bệnh tình càng thêm nghiêm trọng!"
Chịu không nổi ánh mắt của Ô Ân, đại phu xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, trả lời:
"Nhị Hoàng tử, không phải thuốc của ta có vấn đề, mà là Liễu Nhi cô nương hôm qua bị cảm lạnh quá nghiêm trọng."
Đại phu nắm cằm Liễu Tích Âm, nhìn đầu lưỡi một chút, lại lật lật mí mắt kiểm tra một phen.
"Nhị Hoàng tử không cần lo lắng quá mức, mặc dù nóng lên nghiêm trọng, bất quá cũng không có phát sinh chứng khác, ta bốc một ít thảo dược, cây Ma hoàng, Quế chi, cây Khương hoạt này toàn là những dược liệu trị cảm lạnh rất hữu hiệu. Chỉ cần nghĩ biện pháp làm thế nào để người bệnh uống thuốc, nhất định chỉ trong mấy ngày có thể tỉnh lại."
Nhìn đại phu không vội vã không nóng nảy hứa hẹn. Ô Ân hoãn lại tâm tình vội vàng xao động hoảng loạn của mình "Mong được như lời ngươi nói, nếu như qua vài ngày vẫn còn chưa tỉnh lại, chính ngươi phải xem lại mình."
Đại phu đi rồi, Ô Ân ngồi bên giường ngơ ngác nhìn Liễu Tích Âm. Trong lòng tràn ngập đầy sợ hãi, nàng sợ Liễu Tích Âm lại nóng rần lên lần nữa mà dẫn tới cái khác, sợ phương thức chữa bệnh lạc hậu ở nơi đây không trị hết cho người nàng yêu thương.
"Ta nói muốn phù hộ ngươi trường mệnh trăm tuổi, lại luôn không bảo hộ tốt ngươi."
"Ta vẫn luôn do dự kéo dài, cảm thấy chưa phải là thời cơ thành thục, kỳ thực bất quá chính là bản thân mềm yếu mượn cớ, mới để Ha Nhĩ Đôn đến nay còn hảo hảo an tọa trên cái chỗ ngồi Đại Hoàng tử kia."
Nàng không có phạt nặng thị vệ kia, nàng cũng biết, Tây Hạ vương tương lai, hiện tại là Đại Hoàng tử, muốn có nữ nhân của đệ đệ, thì có bao nhiêu người dám đi ngăn cản!
Ô Ân cầm tay Liễu Tích Âm.
"Tích Âm... Tích Âm... Ngươi nhất định phải mau chóng tỉnh lại."
Từ nay về sau trong vài ngày này, Ô Ân vẫn luôn cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố Liễu Tích Âm đang hôn mê, mỗi ngày rót thuốc cũng không có tâm tư kiều diễm, chỉ hy vọng thuốc này phát huy công dụng tốt nhất, để Liễu Tích Âm tỉnh lại, mắng nàng khinh bạc cũng được, đánh nàng một cái cũng tốt, chỉ cần không như bây giờ lẳng lặng nhắm hai mắt nằm trên giường.
Ba ngày sau, Ô Ân cũng nhanh chóng tiều tụy xuống, tóc rối loạn cũng không chải chuốt, mỗi ngày đều ngơ ngác đợi Liễu Tích Âm có thể tỉnh lại.
Ngày thứ tư, Ô Ân phát hiện thuốc đã cầm cự không nổi nữa, một chén thuốc mà chỉ có thể uy thành ba lần, cái khác uy không vào mà đều từ trong miệng chảy ra.
Nàng kêu đại phu đến, khiến hắn sinh ngốc ở trong phòng.
"Muốn là..., ngươi theo ta cùng bồi nàng đi." Ô Ân thất thần nhìn Liễu Tích Âm , yếu ớt nói.
Đại phu đáng thương, bị dọa phát run cả đêm.
Ngày thứ năm, buổi trưa.
Tay đại phu run lên, gần như sắp tìm không được mạch đập của Liễu Tích Âm, hít thở thật sâu mấy hơi thở, đại phu đem cổ tay của Tích Âm trấn định xuống, một lát sau, lại chần chờ một chút rồi bắt mạch tay, làm như không dám xác định, lại lặp đi lặp lại tay phủ trên trán Liễu Tích Âm.
Đặt mông ngồi xuống dưới đất, đại phu đầu đầy mồ hôi khẩn trương gọi: "Hàng! Hàng! Nhiệt độ cơ thể đã hạ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân thực hâm mộ biểu muội, ta cũng muốn ngủ ba ngày ba đêm! Nguyên đán mà còn muốn đi công tác, thực sự không được.