Đi sau Kỳ Mộc Cách là một gã thị nữ bị hai thân binh áp giải, ngoài miệng bị vải bố chặn lại nhưng cũng không ngừng kêu ô ô, nhìn thần sắc như là cầu xin tha thứ.

Kỳ Mộc Cách hành một lễ, đem kết quả điều tra gần đây nhất bẩm báo lên Ô Ân.

"Thuộc hạ phái người quan sát gần nửa tháng nay, theo như báo cáo lại của các mật báo được xếp vào trong vương cung, tuy rằng có người bàn tán về chuyện của Nhị Hoàng tử ngươi, nhưng số lần tên thị nữ này đề cập đến Liễu Nhi cô nương là cao nhất, hầu như gặp người là nói vài năm ba câu sau đến lại đem đề tài hướng về phương diện này."

Ô Ân ngồi trên chỗ ngồi, quan sát tên thị nữ này một lần nữa, liền cảm thấy người này rất lạ mắt.

"Người này là ai?" Ô Ân cầm lấy chén trà uống một ngụm.

"Là thị nữ từ chỗ Đại hoàng tử, chính cô ta cũng thừa nhận."

"Nguyên nhân."

"Theo như lời nàng, là bởi vì Đại Hoàng tử để ý tên vũ cơ kia, lại bị Nhị Hoàng tử người giành trước, Đại hoàng tử tâm có chút bất mãn."

Ô Ân gật gật đầu "Ân, lý do hợp tình hợp lý."

"Kéo xuống, phải hảo hảo tra hỏi một chút, đem bí mật trong bụng nàng móc ra hết." Không chút chú ý ngoạn chén trà trong tay, Ô Ân phân phó nói.

"Vâng!" Kỳ Mộc Cách đáp.

Tên thị nữ kia nghe thấy vậy hoảng sợ trợn hai mắt, vùng vẫy bị kéo đi a ngoài.

Dân phong Tây Hạ thoáng mở, huynh đệ cùng thê, tỷ muội cùng phu, cũng không lấy làm ngang ngược, chỉ cần không đem sự tình đặt ở mặt ngoài, Ha Nhĩ Đôn sẽ không vì cái sủng cơ không có danh phận này mà cùng Ô Ân nháo loạn, dựa theo tính nết của hắn, nếu thật sự muốn người người, phỏng chừng sẽ trực tiếp đến chiếm đoạt. Huống chi Ha Nhĩ Đôn lại là con trai của Hãn vương phi, mà Tây Hạ vương lại rất yêu thương nữ nhân này, liền cho hắn là người thừa kế. Một người kiêu ngạo như thế sẽ không dùng đến thủ đoạn đê hèn này.

Hai canh giờ sau, Liễu Tích Âm đến thư phòng tìm Ô Ân.

Ô Ân buông công văn đang xử lý trong tay. Cười nói:

"Có chuyện gì sao? Rất ít khi gặp ngươi đến bên này tìm ta."

Liễu Tích Âm chừng mắt liếc Ô Ân một cái, nói:

"Nói cứ như ta không có chuyện gì cần giúp đỡ là không tìm ngươi, ngươi ở chỗ này đều đang bận việc, ta sợ quấy rối ngươi nên mới không tìm tới."

"Phải phải phải, phu nhân thông cảm, là ta không hiểu phong tình." Ô Ân trêu đùa.

Liễu Tích Âm cầm lấy bánh ngọt trên bàn chặn họng Ô Ân lại, sẵng giọng nói:

"Nghĩ tốt vậy, ta còn không có gả cho ngươi, không cho phép ngươi gọi loạn."

Đem bánh trong miệng ăn xong, Ô Ân lại vừa nghĩ đến chuyện của Ha Nhĩ Đôn lúc nãy, liền hỏi:

"Lúc ở Tống cảnh, Ha Nhĩ Đôn có mạo phạm ngươi không?"

Liễu Tích Âm nghe thấy cái tên này, nhíu mày nói: "Khi ở Vương phủ, đầu óc ta có chút hỗn độn, cũng không có chú ý. Sau lại, trên đường đến Tây Hạ, ánh mắt của hắn làm ta rất sợ."

Nói xong, Liễu Tích Âm sợ Ô Ân để ý, lại giải thích nói:

"Nhưng mà hắn cái gì cũng không có làm, chính là vẫn luôn trở về Tây Hạ."

Ô Ân chỉnh lại những sợ tóc mai đang rối bời trên đầu Liễu Tích Âm, nói: "Ta không nghĩ loạn, ta là lo lắng cho ngươi."

Xem ra, Tích Âm vẫn luôn bị Ha Nhĩ Đôn theo dõi. Ô Ân chau mày, người của mình bị người khác mơ tưởng, cái loại cảm giác này thực chán ghét.

Y Nặc ở tiền tuyến, người chịu trách nhiệm về lương thảo lại là Ha Nhĩ Đôn, sớm như vậy đã muốn tranh chấp thật làm người ta đau đầu.

Tiếng đập cửa vang lên, Kỳ Mộc Cách ở ngoài cửa nói: "Nhị Hoàng tử, là ta."

"Vào đi!"

Kỳ Mộc Cách tiến đến vừa định nói chuyện, thấy Liễu Tích Âm đang ở đó, liền dùng ánh mắt dò hỏi Ô Ân.

"Đều không phải là người ngoài, cứ nói đừng ngại."

"Vâng, người nọ khai."

Ô Ân cấp Liễu Tích Âm giải thích một chút, nói cho nàng biết trong khoảng thời gian nàng đã bắt được người tản lời đồn.

"Nói thật ra sao?" Ô Ân hỏi.

Người nọ nói nàng là người của bộ lạc Thiệu Lỗ, vốn dĩ là vẫn luôn đi theo Tứ Vương phi, gần đây lại bị phân phó đến trong cung của Đại Hoàng tử."

Bộ lạc Thiệu Lỗ, vốn dĩ chỉ là một bộ lạc nhỏ, từ khi Tây Hạ vương cưới Tứ Vương phi của bộ lạc này, gần đây càng ngày càng phát mạnh, đặc biệt là Tứ Vương phi sinh được Thập Hoàng tử Cát Đạt.

"Người sai khiến nàng là Tứ Vương phi hay là thủ lĩnh của bộ lạc Thiệu Lỗ?" Ô Ân có gặp qua Tứ Vương phi vài lần, nhìn qua thấy không giống là người yêu thích tranh quyền đoạt lợi, lẽ nào nàng mấy năm nay ăn chay niệm Phật đều là ngụy trang sao.

"Cũng không nói gì, chỉ còn chút hơi tàn, còn muốn tiếp tục tra hỏi không?" Kỳ Mộc Cách xin chỉ thị.

"Hỏi đi, nếu nàng thà chết không nói, ngày mai cứ tìm một địa phương đem xác nàng đốt đi, không cần lộ ra."

"Ô Ân." Liễu Tích Âm đột nhiên gọi nàng.

"Làm sao vậy?"

"Nếu nàng nọ đã nhận tội, thì buông tha cho nàng đi." Liễu Tích Âm không đành lòng.

Ô Ân nhíu mày, người này sống chính là một tai họa ngầm.

Liều Tích Âm nhìn Ô Ân không đồng ý, bắt lấy tay Ô Ân, ôn nhu nói:

"Tìm một nơi đem nàng nhốt lại, có lẽ sẽ có chỗ hữu dụng cũng không chừng."

Nàng nói cũng có chút đạo lý, huống hồ gì Ô Ân khó có thể cự tuyệt yêu cầu của nàng.

Khiến cho Kỳ Mộc Cách dựa theo yêu cầu của Liễu Tích Âm an bài mà đi làm.

Kỳ Mộc Cách đi rồi, Ô Ân hỏi:

"Hôm nay ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?"

Liễu Tích Âm có chút không tập trung, tâm tình sa sút, nói: "Ngày mai ta cùng Ngân Xuyên đi câu cá, ta tới hỏi ngươi có cùng đi hay không!"

Đáng tiếc là ngày mai có việc quan trọng, Ô Ân mời gọi các tộc trưởng của các bộ tộc thảo luận một ít chuyện trọng yếu.

Ô Ân sủng ái sờ sờ đầu Liễu Tích Âm, áy náy nói:

"Có lỗi với Liễu Nhi, ngày mai ta có việc, lần tới sẽ nhất định đi cùng ngươi."

Bình thường bị Ô Ân xoa đầu, Tích Âm đều kháng nghị lại, ngày hôm nay lại không có lên tiếng, chỉ nói: "Ân, kia lần tới ta sẽ gọi ngươi!"

Nói xong liền trở về.

Ô Ân nhận thấy tâm tình Tích Âm có chút không đúng, nhưng cũng không có ngẫm nghĩ gì nhiều, nữ nhân, tổng là sẽ có vài ngày tâm tình thay đổi như vậy.

Liễu Tích Âm đang trên đường đi về, nhớ lại thần thái của Ô Ân phân phó đem người nọ đánh chết, Ô Ân như vậy nàng cảm thấy có chút xa lạ, Ô Ân trong trí nhớ của nàng, sẽ không có cao cao tại thượng xem mạng người như chuyện như vậy.

Ngày thứ hai, Ô Ân cùng với các tộc trưởng của các bộ tộc mới phát trò chuyện thật vui vẻ, các việc hợp tác rất nhanh đạt được.

Ô Ân vẫn luôn muốn thay đổi hiện trạng nắm giữ binh quyền giữa các bộ lạc Tây Hạ, ngoại trừ mấy bộ lạc lớn không chịu buông bỏ binh quyền, còn lại rất nhiều tiểu bộ lạc đều giao binh quyền cho hoàng gia, chính mình lưu lại một bộ phận thân binh như vậy là đủ rồi.

Thời điểm chiến loạn, bọn họ nắm binh quyền vì đại vương mà giết địch, bình thường lại không có tác dụng gì, trái lại lại làm phí tổn quân phí là một gánh vác thật lớn.

Ô Ân hứa hẹn sẽ chu cấp tốt như trước đây, nàng giúp bọn hắn dưỡng binh sĩ, bàn bạc một vài chi tiết, liền nhất trí tán thành.

An bài mỹ nữ ca cơ cùng rượu ngon chiêu đã bọn hắn xong, nàng nói còn có việc không tiện ở lâu, rồi rời đi.

Sự tình kết thúc sớm so với dự đoán, Ô Ân nhìn thoáng qua, Tích Âm cùng Ngân Xuyên hẳn là chưa trở về.

Đi hướng vào trong phòng Liễu Tích Âm, quả nhiên trong phòng không có ai. Hỏi thị nữ lưu lại đó:

"Liễu cô nương cùng Ngân Xuyên đi hướng nào?"

"Hồi bẩm Nhị Hoàng tử, Liễu cô nương cùng công chúa đi đến hồ nước ở ngoại ô Bắc diện."

"Biết rồi."

Kêu hạ nhân đem ngựa của mình tới, Ô Ân cưỡi ngựa hướng thành Bắc mà chạy.

Ha Nhĩ Đôn rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ mà phụ vương dặn dò, mang đầy đủ lương thảo trở về Hưng Khánh phủ, khi đến ngoại ô, nghe được phía bên kia hồ nước có tiếng cười của nữ nhân truyền đến, tâm địa ngứa ngáy, để đoàn xe đi trước, một mình giục ngựa đi đến hướng có âm thanh truyền đến.

Bên cạnh hồ nước cách đó không xa, Ngân Xuyên cùng Liễu Tích Âm và vài thị nữ đang câu cá, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười vui vẻ.

Ha Nhĩ Đôn dừng ngựa lại, con ngươi phóng đại.

Là nàng...

Tác giả có lời muốn nói:

Tại sân bay dùng điện thoại để viết chữ, viết một chút cảm giác cũng đều không có, khóc chít chít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play