Lý Hà Hoa bị khẩu khí tiểu đại nhân của Cố Cẩm Chiêu chọc cười, đem gói giấy dầu trong tay đưa cho hắn: "Vậy cảm ơn con luôn chiếu cố Thư Lâm như vậy, hôm nay a di lại làm món mới, mau nếm thử đi."

Vèo một cái, đôi mắt Cố Cẩm Chiêu lập tức chăm chú nhìn vào gói giấy dầu, cặp mắt kia tựa hồ đang tỏa sáng.

Bất quá tiểu hài tử này, cũng rất hiểu lễ phép, trong miệng khách khí nói: "Cảm ơn a di, lại làm người tốn kém rồi." Nói xong hình như cảm thấy không đủ, nhóc con lập tức nói tiếp: "Làm sao mà ta có thể không biết xấu hổ rồi nhận mãi như vậy được, thật ngượng ngùng!"

Lý Hà Hoa nghe vậy liền nghĩ thầm: Chỉ là đôi mắt của ngươi cũng không ngượng ngùng như lời ngươi nói nha tiểu gia hỏa!?

Nàng bị bộ dáng Cố Cẩm Chiêu miệng thì chê nhưng thân thể lại biểu hiện thành thực chọc đến thiếu chút nữa nhịn cười muốn nội thương, tốn nhiều khí lực mới có thể nhịn được cười, nỗ lực duy trì bộ dáng nghiêm túc: "Không có gì xấu hổ, con chính là hảo bằng hữu của Thư Lâm, a di làm gì đó cho hảo bằng hữu của Thư Lâm ăn là bình thường mà, cho nên đừng ngại, mau cầm đi."


Cố Cẩm Chiêu nghe vậy, hai tay tiếp nhận gói giấy dầu nói: "Nếu a di nói như vậy thì Cẩm Chiêu sẽ không chối từ nữa, đa tạ a di."

Lý Hà Hoa cảm khái, thật đúng là một tiểu quỷ lanh lợi.

Cố Chi Cẩn bất đắc dĩ nhìn cháu trai nhà mình, nói lời khách sáo với hắn là vô dụng. Mỗi lần đều nói rất dễ nghe, nhưng đôi mắt đều dính vào thức ăn của người ta, làm sao hắn lại nuôi ra một tiểu tham ăn như vậy chứ.

Cố Chi Cẩn cảm tạ Lý Hà Hoa: "Đa tạ bà chủ, lại làm ngươi tốn kém." Hắn thật tình cảm thấy rất ngượng ngùng.

Lý Hà Hoa lắc đầu đáp: "Không việc gì, phu tử đừng khách khí như vậy, chỉ thuận tiện làm nhiều một chút không phải chuyện lớn gì."

Cố Chi Cẩn cười cười, không khách khí nữa. Lúc này tiểu hài tử ở trong lòng thấy nàng cùng phu tử nói xong, vươn tay nhỏ sờ sờ mặt Lý Hà Hoa để nàng chú ý mình.


Lý Hà Hoa nhìn về phía hắn hỏi: "Sao vậy Thư Lâm? Có chuyện gì muốn nói với nương sao?" Tiểu hài tử nghiêng nghiêng đầu nhỏ, thò tay vào trong ngực lục lọi, sau một lúc rốt cuộc đem túi tiền nhỏ của hắn lấy ra, sau đó ung dung mở túi tiền, từ bên trong lấy ra mấy khối bạc vụn đưa cho Lý Hà Hoa.

Trên bàn tay nho nhỏ có mấy khối bạc vụn, nhìn sơ qua thì khoảng bốn năm lượng bạc. Đây chính là một số tiền lớn, tiểu hài tử này làm sao có được? Lý Hà Hoa vội vàng hỏi: "Thư Lâm, ở đâu con có nhiều tiền vậy?"

Thư Lâm chớp chớp mắt, vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, sau đó dùng cánh tay nhỏ vẽ một vòng lớn, biểu đạt ý tứ là thật lớn. Có ý gì?

Lý Hà Hoa không hiểu, không khỏi nhìn về phía Cố phu tử, mỗi ngày Thư Lâm đều ở học quán, xảy ra chuyện gì thì phu tử chắc là phải biết đi?


Cố phu tử quả thực biết, thấy Lý Hà Hoa dò hỏi liền đúng sự thật nói: "Chắc là phụ thân Thư Lâm đưa, lúc nghỉ trưa hắn có tới học quán, ôm Thư Lâm nói mấy câu, chắc là đưa khi đó."

Cố Chi Cẩn đoán chừng đã biết quan hệ Lý Hà Hoa cùng Trương Thiết Sơn, nhưng lâu như vậy chuyện gì cũng chưa hỏi, chỉ nói việc chính, không để người khác phải ngượng ngùng mất tự nhiên.

Lý Hà Hoa không nghĩ tới Trương Thiết Sơn tìm mấy ngày không thấy thế mà tới học quán, nên gấp gáp xác định với Thư Lâm: "Thư Lâm, tiền này là do phụ thân con đưa sao?"

Thư Lâm chỉ chỉ đầu nhỏ, vỗ vỗ ngực mình.

Là phụ thân hắn đưa.

Quả nhiên là Trương Thiết Sơn. Mấy ngày nay hắn không xuất hiện lại tới chỗ Thư Lâm, đưa cho Thư Lâm nhiều tiền như vậy, số tiền này vừa nhìn là biết không phải cho Thư Lâm mà là cho nàng.
Xem ra hắn biết nàng sẽ không nhận tiền của hắn, cho nên cố ý dùng chiêu này để đưa tiền cho nàng.

Trong Lòng Lý Hà Hoa nhất thời không rõ là tư vị gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play