Trương Thiết Sơn bất đắc dĩ thở dài, trong giọng nói có chút dụ dỗ: "Như vậy đi, ta không phải tặng cho nàng, ta là cho nàng mượn được không? Nàng cầm trước dùng lúc khẩn cấp, chờ nàng khai trương tửu lâu nhất định có thể kiếm được tiền, đến túc đó có thể trả lại cho ta."
Lý Hà Hoa biết hắn dỗ nàng, nhưng dù hắn nói có chút đạo lý, nàng cũng không thể đồng ý, nàng làm sao có thể một mặt thì cự tuyệt người ta một mặt thì tại lấy tiền của người ta chứ, vậy nàng sẽ thành loại người gì?
Dù nàng mở cửa hàng không thành, nàng cũng không cần tiền của hắn.
Lý Hà Hoa không có cách nào đành phải đẩy túi tiền trở về, nhanh chóng tiễn khách: "Trương Thiết Sơn, ta không cần tiền của ngươi, ngươi về đi ta còn có việc."
Trương Thiết Sơn mím môi, im lặng không nói mà đứng lên, lại không cầm túi tiền kia trực tiếp rời đi.
Lý Hà Hoa nóng nảy, vội vàng cầm túi tiền đuổi theo, nhưng mà đã không còn thấy bóng dáng Trương Thiết Sơn nữa.
Người này làm sao tại như vậy chứ .....
Lý Hà Hoa tức giận dậm dậm chân, cầm túi tiền cũng không biết làm sao mới tốt, cuối cùng chỉ có thể mang về, chờ lần tới trả lại cho hắn, dù thế nào nàng cũng không cần.
Thấy Lý Hà Hoa trở lại trong viện, Trương Thiết Sơn mới từ một cửa hàng trong hẻm đi ra, xoay người đi về thôn.
Tiền hắn đưa vẫn còn thiếu rất nhiều, muốn mau chóng kiếm đủ tiền cần phải đi săn con mồi lớn mới được.
Tuy rằng nguy hiểm nhưng cũng phải thử một chút, nếu săn được rồi thì vấn đề tiền nong sẽ lập tức được giải quyết.
-----------------------------------------
Lý Hà Hoa cầm trong tay mấy chục lượng bạc của Trương Thiết Sơn nên ngủ cũng không an tâm, muốn nhanh nhanh trả lại hắn, ai biết hôm sau hắn lại không xuất hiện.
Lúc buôn bán nhiều lần Lý Hà Hoa nhìn xung quanh vài vòng cũng không thấy bóng dáng hắn, không khỏi buồn bực nói thầm: "Không phải nói mỗi ngày đều tới sao, sao lúc cần tìm thì không thấy chứ.".
Nhưng nàng không biết những người thân quen với Trương Thiết Sơn, muốn nhờ người khác mang tiền trả cho hắn cũng không được, chỉ có thể hy vọng lần sau hắn sẽ tới.
Vì vậy Lý Hà Hoa đành mỗi ngày mang tiền theo bên người, phòng vạn nhất có gặp hắn thì đưa luôn cho hắn.
Hôm nay sau khi thu quán, Lý Hà Hoa mang theo bánh su kem bản cổ đại của mình mới làm đi đón Thư Lâm tan học, su kem này là mang cho tiểu hài tử Cố Cẩm Chiêu kia. Hiện tại phàm là những món mới nàng làm đều sẽ mang cho hắn một phần, hiện tiểu hài tử này chính là tiểu huynh đệ đáng tin của Thư Lâm, Thư Lâm đi theo hắn hoạt bát lên không ít, Lý Hà Hoa cũng rất thích hắn.
Tới học quán rồi, các đồng học phần lớn đã đi hết, Cố Chi Cẩn cùng Thư Lâm đứng ở cửa, bên cạnh còn có Cố Cẩm Chiêu oai vệ đang cùng Thư Lâm nói gì đó, ngại một nỗi Thư Lâm không để ý hắn, chỉ mở to mắt nhìn ngoài cửa, hiển nhiên là đang đợi mẫu thân.
Thấy Lý Hà Hoa xuất hiện, mắt Thư Lâm sáng lên, vốn đang yên ổn được phu tử dắt tay lập tức không yên phận, vặn vẹo muốn thoát ra, hận không thể lập tức bay đến trong lòng Lý Hà Hoa. Cố Chi Cẩn cũng thấy Lý Hà Hoa, nhàn nhạt cười với nàng, buông tay Thư Lâm ra.
Thư Lâm được tự do chân ngắn lập tức chạy về phía Lý Hà Hoa, vội vàng chạy tới trước mặt, mở ra đôi tay nhỏ, một bộ dáng cầu được ôm.
Lý Hà Hoa một tay đem tiểu hài tử bế lên, hung hăng hôn một cái trên gương mặt ngấn thịt của hắn. Tiểu hài tử thỏa mãn ôm cổ Lý Hà Hoa, đem đầu nhỏ an tâm đặt trên vai nàng, ngoan ngoãn vô cùng.
Lý Hà Hoa ôm Thư Lâm đi về phía Cố Chi Cẩn, đầu tiên chào hỏi hắn sau đó cười nhìn về phía Cố Cẩm Chiêu: "Cẩm Chiêu, hôm nay cũng ra tiễn Thư Lâm sao?"
Cố Cẩm Chiêu ngẩng đầu nhìn nàng, bộ dạng đương nhiên nói: "Tất nhiên rồi, ta muốn đi cùng Thư Lâm, nếu không ta sẽ không yên tâm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT