Bà chủ quán còn chưa nói xong thì tay túm Lý Hà Hoa bị một người mạnh mẽ kéo ra, đau đến mặt mày biến dạng.
Bà ta che tay lại nhìn về phía nam nhân trước mặt, vừa sợ vừa giận nói: "Ngươi làm gì vậy?"
Mặt Trương Thiết Sơn âm trầm kéo Lý Hà Hoa về phía sau nói: "Ngươi không phải muốn giải quyết sự việc sao? Ngươi nói với ta này."
Trương Thiết Sơn cao to, vốn dĩ khí thế đã doạ người, hơn nữa lúc này biểu tình trên mặt tại trầm túc* thì càng thêm dọa người hơn. Bà chủ quán thấy bộ dạng này của hắn đầu tiên là túng quẫn vài phần, chân lui về sau hai bước, quay đầu nhìn trượng phu nhà mình.
*Trầm mặc nghiêm túc
Trượng phu của bà ta vốn dĩ thấy nương tử mình bị khi dễ muốn lên hỗ trợ, nhưng sau khi thấy bộ dáng Trương Thiết Sơn, trong lòng cũng túng quẫn, chỉ dám hỏi: "Sao ngươi lại động thủ?"
Trương Thiết Sơn thanh âm vững vàng nói: "Là thê tử ngươi động thủ giải quyết vấn đề, cho nên ta mới dùng biện pháp giống vậy với nàng ta, có vấn đề gì sao?"
Đối phương liền nghẹn họng, nhớ tới vừa rồi thê tử mình động thủ trước, đúng là không còn lời gì để nói, sau cùng đành lên tiếng: "Là sạp nhà người làm cho lối đi thu hẹp đến như vậy, làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của nhà ta, chúng ta đương nhiên phải lên tiếng."
Trương Thiết Sơn nói: "Vậy ngươi nói xem, ảnh hưởng đến buôn bán của nhà người thế nào? Ta nhớ rõ lúc trước khi không có nhiều bàn thì sạp nhà ngươi cũng không có người tới ăn mà? Hiện tại vẫn không có ai, đây cũng coi là ảnh hưởng ư?"
Nếu không phải nghĩ tình huống tranh chấp trước mắt, Lý Hà Hoa thật sự cũng nhịn không được muốn bật cười, không nghĩ tới Trương Thiết Sơn mặt than mà tại độc miệng như vậy, dễ dàng nói ra việc buôn bán ảm đạm của nhà người ta, nhìn sắc mặt đối phu thê kia đã trở nên khó coi rồi.
"Ngươi .... ngươi ...." Đôi phu thê tức giận tái mặt nhưng lại không nói ra được lời nào phản bác, bởi vì thật sự trước lúc Lý Hà Hoa mở rộng sạp thì buôn bán nhà bọn họ đã không bết bát rồi, vẫn luôn là như thế này, bọn họ chẳng qua là ghen ghét việc buôn bán bên sạp Lý Hà Hoa tốt mà thôi.
Trương Thiết Sơn lại nói: "Nếu ngươi nói nhà chúng ta ảnh hưởng đến việc buôn bán của nhà ngươi, chúng ta sẽ như lúc trước lui về phía sau, nhưng nếu sau khi lui về mà buôn bán nhà ngươi không tốt lên, vậy cũng có nghĩa là các ngươi cố ý kiếm chuyện, đến lúc đó thì đừng trách ta không khách khí."
Trương Thiết Sơn nói vậy làm đôi phu thê lập tức biến sắc, miệng lại không dám nói gì bởi vì dù Lý Hà Hoa lui về sau, việc buôn bán nhà hắn cũng sẽ không chắc tốt lên được, đến lúc đó không phải là bọn họ cố tình gây sự sao. Nếu người này tìm bọn họ phiền toái thì làm sao bây giờ???
Trương Thiết Sơn thấy bộ dáng đôi phu thê do dự không thôi thì hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bọn họ, trực tiếp kéo Lý Hà Hoa trở về bệ bếp: "Nàng chuyên tâm làm cơm của nàng đi, chuyện khác đã có ta."
Nếu chỉ một nữ nhân Lý Hà Hoa, đôi phu thế kia nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu*, nhưng mà Trương Thiết Sơn quá dọa người, nên hai người không dám nói gì nữa, chỉ có thể hận đến ngứa răng, sau lưng nguyền rủa bọn họ vô số lần.
*Thiện bãi cam hưu: Cam tâm tình nguyện bỏ qua/chấm dứt. Ý chỉ mọi người vui vẻ chấm dứt tranh cãi, không khiến tình hình kéo dài nữa.
Lý Hà Hoa bị Trương Thiết Sơn dắt trở về, tim đập dữ dội, vội vàng rút tay về.
Trương Thiết Sơn mím môi, không nói gì, tiếp tục đi sang một bên đợi, không quấy rầy Lý Hà Hoa.
Thấy bộ dạng này của Trương Thiết Sơn, trong lòng Lý Hà Hoa càng thêm khổ sở. Hắn lại lần nữa giúp nàng, người này luôn ở lúc nàng cần xuất hiện liền đúng lúc giúp đỡ, làm nàng lại thiếu hắn một ân tình. Nhưng nàng không thể tiếp nhận hắn.
Nàng thật sự không biết nên đối với hắn như thế nào mới tốt, hắn cứ lẳng lặng đợi như vậy, không quấy rầy nàng, lại thời thời khắc khắc xuất hiện dưới mí mắt nàng, làm nàng không có lý do đuổi hắn đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT