Lý Hà Hoa đem hộp đồ ăn đã chuẩn bị xong đưa cho bà bà: "Đại nương, đây là cơm trưa hôm nay, ta chuẩn bị hơi nhiều chút, phiền người trông chừng hai tiểu hài tử ăn, đừng để bọn chúng ăn no quá."

Bà bà vừa nhận vừa nói: "Ngươi yên tâm đi, ta mỗi ngày đều trông chừng, hai hài tử kia nếu không trông thế nào cũng ăn no căng."

Lý Hà Hoa cười cười: "Vậy phải phiền người rồi"

Bà bà xua tay đáp: "Không phiền không phiền, hai tiểu oa nhi kia thật khiến người khác muốn thương yêu."

Bà ấy sợ đồ ăn nguội nên cũng không chậm trễ nữa, nói hai câu liền chuẩn bị về, Lý Hà Hoa tiễn bà hai bước thì lúc này âm thanh đồ sứ vỡ truyền đến, người trên sạp đều nhìn về bên đó.

Chỉ thấy bà chủ sạp kế bên xoa eo chỉ vào Đại Hà cả giận nói: "Ngươi có phải cố ý tới quấy rối nhà ta không? Đường đàng hoàng không đi, làm sao ngươi phải đi đến bên nhà ta, còn cố ý làm bể chén nhà ta, ngươi có ý gì?"


Đại Hà nóng nảy nói: "Ta không cố ý làm bể chén nhà ngươi, và băng ghế nhà ngươi cố ý ở giữa lối đi nhỏ, làm ta vướng ngã lúc này mới đụng vào bàn nhà ngươi, hơn nữa chén nhà ngươi làm gì mà đặt ở ven như vậy, vừa đụng vào liền rơi xuống?"

Bà chủ quán phẫn nộ trừng to mắt: "Chén nhà ta đặt trên sàn nhà ta, ta muốn để chỗ nào thì để chỗ đó, ngươi quản được sao? Hiện tại ngươi làm bể chén của ta còn trách ghế nhà ta, ghế nhà ta vốn dĩ đặt ở đó, nếu không phải nhà ngươi chiếm vị trí dời qua có thể đụng sao?"

Lý Hà Hoa nghe đến đó, nhìn băng ghế ở giữa tối đi của hai bên, trong lòng liền biết đây là cố ý kiếm chuyện rồi.

Từ lúc có thêm món mới, việc buôn bán của sạp càng tốt hơn, rất nhiều người đi cùng bạn bè lại đây kêu một phần ma lạt hương oa hoặc ma lạt năng cùng nhau ăn nên bàn trong sạp không đủ, nhiều người tới trễ phải xếp hàng chờ, đợi người khác đi rồi mới có thể có chỗ ngồi ăn.


Lúc trước Lý Hà Hoa đã làm thêm hai bàn cùng tám ghế dựa, đáng tiếc là vị trí vẫn không đủ, nhưng muốn làm thêm bàn thì không có khả năng, bởi vì đã không còn chỗ để nàng thêm bàn.

Hiện tại bàn ghế đều sát với hai sạp kế bên, vì thế hai bên đều không hài lòng, bọn họ cũng không chỉ một lần ngấm ngầm mưu hại và mắng người.

Sạp bên trái là bán mì, chủ quán là hai vợ chồng, nhà bên phải là bán hoành thánh, cũng là một đôi vợ chồng.

Việc buôn bán sạp Lý Hà Hoa rất tốt, khách nhân đều chạy đến sạp nàng ăn, kết quả việc buôn bán hai sạp kế bên đều giảm xuống, trong lòng hai nhà đã sớm không vừa mắt Lý Hà Hoa. Lý Hà Hoa mỗi lần vô ý nhìn thấy ánh mắt của chủ quán hai bên đều cảm thấy rất dọa người.

Này còn chưa tính, hai bà chủ kế bên còn thường xuyên âm dương quái khí nói chuyện, ý tứ đơn giản chính là ngại nàng chắn việc buôn bán bọn họ.


Lý Hà Hoa không muốn cùng các nàng phát sinh xung đột, nên mỗi lần đều làm như không nghe thấy, không để ý tới các nàng.

Lần này sạp lại thêm bàn mới làm cho diện tích mở rộng, khoảng cách gần sạp kế bên rất nhiều, việc này làm hai nhà càng thêm bất mãn, nói chuyện càng không khách khí.

Lý Hà Hoa vẫn luôn không để ý, nhưng mà chủ quán kế bên vẫn không hài lòng, thậm chí hôm nay còn trực tiếp gây chuyện.

Bởi vì khách nhân quá nhiều, lúc Đại Hà cùng Tiểu Viễn bưng món ăn cho khách không có chỗ đi, có đôi khi sẽ đi vào đường nhỏ trung gian ở hai sạp, đường tương đối hẹp, không dễ đi lắm, nhưng mà sạp kế bên còn đem băng ghế để ở lối nhỏ, lúc Đại Hà đi qua đụng phải băng ghế thì vướng một chút.

Bà chủ sạp kế bên túm quần áo Đại Hà không cho hắn đi: "Hôm nay chúng ta dù sao cũng phải nói rõ, nhà các ngươi có ý gì?"
Lý Hà Hoa thấy sự tình không tốt, vỗ vỗ tay bà bà: "Đại nương, không sao đâu, người đi về trước đi, việc ở đây ta sẽ xử lý."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play