Lúc này Trương Thiết Sơn tại lần nữa lên tiếng: "Nàng làm ít điểm tâm cho hắn ăn đi, hắn trưa giờ chưa ăn gì, hiện tại chắc đã đói rồi."
Đã quá ngọ hơn một canh giờ rồi mà còn chưa ăn? Vậy nhất định là đói lả, Lý Hà Hoa nhanh chóng đem tiểu hài tử trong lòng ôm đến cạnh bàn ngồi xuống, điểm mũi nhỏ của nhóc con nói: "Ranh con sao lại không ăn cơm! Nương nấu cho con ít mì sườn được không?"
Ánh mắt tiểu hài tử sáng lên, gật gật đầu.
Lý Hà Hoa cười xoa mũi hắn, xoay người thổi lửa, đem canh xương sườn đã nấu sẵn đổ vào nồi, nấu một lúc lại cho mì sợi vào, sau đó là gia vị, lúc hầm xong mở nắp lại cho vào một chút cải thìa, một chén mì sườn đã xong.
Lý Hà Hoa chỉ làm một chén cho Thư Lâm, không làm cho Trương Thiết Sơn, hắn nhất định đã ăn cơm trưa rồi.
Nếu là trước kia, nàng dù biết Trương Thiết Sơn đã ăn rồi cũng nhân tiện làm cho hắn một phần, nhưng hiện tại không thích hợp, vạn nhất vì vậy mà hắn không muốn từ bỏ thì làm sao bây giờ? Lý Hà Hoa trong lòng yên lặng thở dài, đem một chén mì sườn để trước mặt Thư Lâm, cầm lên một đôi đũa đút cho hắn.
Thư Lâm ngoan ngoãn há miệng, mở đặc biệt lớn, một miếng ăn hết luôn, nhai nuốt đặc biệt vui vẻ. Tuy không nói lời nào những biểu tình chói lọi tỏ vẻ ăn rất ngon.
Lý Hà Hoa thấy bộ dáng tiểu hài tử thỏa mãn, trên mặt tươi cười trong lòng lại rất lo lắng, nàng lo lắng sau này tiểu hài tử còn có thể ở với nàng không. Lúc trước Trương Thiết Sơn nguyện ý đem tiểu hài tử để ở chỗ nàng, trong lòng nàng cảm thấy Trương Thiết Sơn thật đúng là người tốt, hiện tại mới cảm thấy chính mình quá ngốc bạch ngọt, hắn phỏng chừng cũng không phải đơn thuần mà đem tiểu hài tử cho nàng mang đi, có phải có ý mượn tiểu hài tử để được cận thủy hảo ngật ngư(*) hay không?
(*)Kháo sơn hảo thiêu sài, cận thủy hảo ngật ngư: ở núi nhiều củi đốt, gần nước lắm cá ăn. Được hưởng điều kiện đặc biệt thuận lợi của môi trường sinh sống.
Nhưng bây giờ thì sao? Nàng sẽ không chấp nhận hắn, dưới tình huống như vậy, hắn còn có thể để Thư Lâm ở bên nàng sao? Cho dù hắn đại phát từ bi cho phép, còn Trương Lâm thị có thể luôn để cho tôn tử của mình ở bên ngoài sao?
Không cần nghĩ cũng biết không có khả năng, không nói thời phong kiến cổ đại này, chính là xã hội hiện đại cũng không có nãi nãi nào nguyện ý làm như vậy cả.
Chẳng lẽ nàng cự tuyệt Trương Thiết Sơn thì cái giá phải trả là nàng hoàn toàn cùng Thư Lâm chia kìa sao? Nhưng mà nàng luyến tiếc, so với cắt thịt nàng còn đau hơn.
Lý Hà Hoa không biết phải làm sao bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Đến lúc đó nếu thật sự không được thì nàng mỗi ngày sẽ đến học quán gặp tiểu hài tử.
Tâm sự nặng nề đút xong mì cho tiểu hài tử, Lý Hà Hoa bắt đầu dọn quán. Trương Thiết Sơn vẫn trước sau như một duỗi tay hỗ trợ, trực tiếp đem đồ Lý Hà Hoa cùng Đại Hà chưa dọn đưa tên xe đẩy, vô luận Lý Hà Hoa cự tuyệt như thế nào cũng không được.
Lý Hà Hoa cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể áp dụng phương pháp làm lơ hắn, vì sợ hắn giống như bình thường lui tới đẩy xe đưa nàng về, Lý Hà Hoa trực tiếp đem Thư Lâm đặt tên xe đẩy, tự mình nắm tay đẩy bắt đầu đẩy.
Tuy rằng rất nặng nhưng chậm một chút vẫn có thể đẩy, ai kêu nàng tốt xấu gì hiện tại cũng 130 cân đâu.
Đại Hà thấy hôm nay Lý Hà Hoa tự mình đẩy xe, cơ trí mà theo phía sau Lý Hà Hoa cùng nhau đẩy, để nàng đỡ tốn sức.
Trương Thiết Sơn đứng ở một chỗ, nhìn bóng dáng Lý Hà Hoa đẩy xe, mày nhăn lại nhưng vẫn đi theo vào tới trong viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT