Thấy Lý Hà Hoa còn tức giận, Trương Thiết Sơn đưa tiểu hài tử ở trong ngực đẩy vào trong lòng nàng: "Được, ta cam đoan với ngươi, ngươi cùng Thư Lâm đều sẽ bình an không có việc gì, cho nên đừng nóng giận nữa, được chưa."
Một câu cuối cùng giống như dỗ tiểu hài tử làm Lý Hà Hoa không được tự nhiên, đành phải ôm Thư Lâm không nói lời nào.
Trương Thiết Sơn cười cười vẫy tay: "Được rồi, mẫu tử hai người vào đi, ta đi đây." Nói xong liền hướng ngoài ngõ mà đi, chỉ lát sau liền không thấy bóng dáng.
Lý Hà Hoa bĩu bĩu môi đành phải ôm Thư Lâm về nhà, khóa kỹ hết thảy các cửa, chẳng qua buổi tối vẫn lo lắng đề phòng, sợ có chuyện gì cho nên cả đêm không thể nào yên giấc, luôn trong tình trạng tỉnh tỉnh mê mê, luôn cẩn thận nghe bên ngoài xem có động tĩnh gì hay không.
Một đêm không xảy ra chuyện gì nhưng Lý Hà Hoa ngủ không ngon, lúc gà vừa gáy nàng liền tỉnh, ở trên giường thật sự ngủ không được, dứt khoát rời giường muốn làm chút món ngon cho buổi sáng, dù sao cũng dư thời gian.
Nàng định làm bánh bao súp, tại thêm bánh trứng, hai loại bánh này trước đây chưa làm cho Thư Lâm ăn, vừa túc hôm nay có dư thời gian có thể làm nhiều một ít để Thư Lâm mang đi cho Cố phu tử cùng tiểu hài tử Cố Cẩm Chiêu kia ăn.
Nếu mà lúc Trương Thiết Sơn tới cũng có cái để ăn, nếu không tới nàng sẽ để dành một chút cho hắn.
Nói làm là làm, Lý Hà Hoa mang bột mì ra, sau khi nhào bột bắt đầu băm nhân thịt, sau đó là gói bánh bao.
Chờ đến khi chuẩn bị xong toàn bộ, đang định nhóm lửa thì bỗng nhiên ngoài cửa hình như có tiếng chó sủa.
Nhưng mà trong ngõ nhỏ này rõ ràng không có chó, từ đâu ra tiếng chó sủa? Chẳng lẽ nghe nhầm?
Lý Hà Hoa lại cẩn thận lắng nghe, đích xác là có tiếng chó sủa, tuy rằng không lớn nhưng mà nàng không nghe lầm, thanh âm kia ở ngoài cửa nhà nàng.
Lý Hà Hoa cả kinh, buông đồ vật trong tay, rón ra rón rén mà đi đến sau bếp cầm lấy que cời lửa lặng lẽ đi vào trong viện, lại lặng lẽ đi đến sau cửa.
"Gâu gâu....."
Đúng vậy, ở ngay ngoài cửa! Lý Hà Hoa nuốt nuốt nước miếng, nắm chặt cây cời lửa trong tay, tim đập như muốn văng ra ngoài, nhưng mà vì an toàn nàng vẫn căng da đầu đem thân mình dán lên phía sau cửa, lạnh giọng mở miệng: "Ai ở ngoài cửa!"
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng đáp | lại: "Là ta."
Là Trương Thiết Sơn!
Tâm Lý Hà Hoa căng chặt lập tức buông lỏng, que cời lửa cũng rớt trên đất, nàng không nhặt lên, trước tiên mở cửa, quả nhiên liền thấy Trương Thiết Sơn đứng ở ngoài cửa, ngồi xổm bên cạnh là một con chó cao hơn nửa người, thoạt nhìn rất dọa người.
Lý Hà Hoa kinh ngạc hỏi: "Trương Thiết Sơn, sao ngươi lại tới giờ này?"
Trương Thiết Sơn cười cười: "Buổi sáng thức dậy sớm."
Thức dậy sớm? Hiện tại vừa mới tờ mờ sáng, hắn từ trong thôn đi lên trấn cần hơn nửa canh giờ, vậy hắn rốt cuộc là dậy sớm cỡ nào chứ?
Lý Hà Hoa đánh giá Trương Thiết Sơn, lúc này mới phát hiện hai mắt hắn đỏ bừng, vành mắt biến thành màu đen, râu cũng lú đầu ra, nhìn qua có chút uể oải, vừa nhìn là biết không nghỉ ngơi tốt.
"Trương Thiết Sơn, tối qua ngươi không nghỉ ngơi sao?" Trương Thiết Sơn nhấp nhấp môi, gật gật đầu: "Thật là không ngủ ngon được, nhưng mà không quan trọng."
Nói xong Trương Thiết Sơn tiền vỗ vỗ đầu chú chó bên chân: "Đây là chó ta mang đến cho ngươi, chó này rất thông minh cũng rất lợi hại, về sau ngươi nuôi để giữ nhà cho ngươi, như vậy thì người không cần sợ nữa."
Lý Hà Hoa sửng sốt, không nghĩ tới Trương Thiết Sơn còn nhớ tới vấn đề an toàn của bọn họ, hơn nữa cẩn thận như vậy, cả đêm tìm cho nàng con chó lớn như vậy.
Hắn làm sao mà tốt như đại ca nàng vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT