Trương Thiết Sơn nhìn ra Lý Hà Hoa không được tự nhiên, nhấp nhấp môi, không có đi theo Lý Hà Hoa vào bếp hỗ trợ.
Lý Hà Hoa nhẹ nhàng thở ra, nàng quả thật sợ Trương Thiết Sơn giúp nàng làm việc, đến lúc đó trong đầu nàng tại có suy nghĩ lung tung rối loạn, tưởng đông tưởng tây nữa.
May mắn sau đó Trương Thiết Sơn đều không có hành động thân sĩ gì khác, sau khi cơm nước xong thì đi đón Thư Lâm về, sau đó liền cáo từ rời đi.
Chẳng qua là trước khi rời đi cố ý dặn nàng khóa kỹ cửa, buổi tối phải chú ý an toàn.
Kỳ thật không cần Trương Thiết Sơn nói nàng cũng sẽ làm như vậy, ai biết đám người kia có thể đến nữa hay không, nàng có chuyện gì thì cũng thôi, nhưng còn Thư Lâm thì khác, Thư Lâm ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui Lý Hà Hoa vẫn cảm thấy Thư Lâm ở cùng nàng không an toàn, vì thế nói: "Trương Thiết Sơn, ngươi mang Thư Lâm về nhà đi, hắn ở đây với ta ta không yên tâm, vẫn là ở cùng với ngươi tương đối an toàn."
Lời vừa nói ra, Trương Thiết Sơn còn chưa nói gì thì tiểu hài tử lập tức nhào tới ôm lấy chân Lý Hà Hoa cọ, hai tay cũng ra sức ôm thật chặt.
Lý Hà Hoa bất đắc dĩ, biết tiểu hài tử luyến tiếc nàng nhưng bây giờ an toàn là quan trọng nhất, nàng không thể lấy an toàn của tiểu hài tử ra đùa giỡn, cho dù là một chút nguy hiểm cũng muốn loại trừ.
Cho nên Lý Hà Hoa đành phải ôm tiểu hài tử vào trong lòng, hôn hôn khuôn mặt hắn: "Thư Lâm, đêm nay con về ở với phụ thân một đêm được không? Con xem con nhiều ngày như vậy không cùng phụ thân về nhà, nãi nãi cùng tiểu thúc đều đã lâu chưa gặp con, bọn họ rất nhớ con đấy." Tiểu hài tử chớp chớp đôi mắt, vẫn ôm cổ Lý Hà Hoa, lắc lắc đầu.
Đây ý là không muốn.
Lý Hà Hoa thở dài tiếp tục dỗ: "Kỳ thật nãi nãi cùng tiểu thức rất thương Thư Lâm đúng không? Hiện tại bọn họ muốn gặp Thư Lâm, con lại không muốn về, con như vậy có phải sẽ làm cho nãi nãi cùng tiểu thức thương tâm không? Cho nên con và phụ thân hãy về nhà để nãi nãi cùng tiểu thúc thấy người được không?"
Tiểu hài tử vẫn luôn lắc đầu lia lịa, hiện tại biên độ lắc đầu đột nhiên chậm lại.
Lý Hà Hoa mắt thấy có hy vọng, đang muốn tiếp tục cố gắng không ngừng dỗ tiểu hài tử, thì người trong lòng bị Trương Thiết Sơn ôm đi.
Trương Thiết Sơn ôm Thư Lâm cùng hắn mặt đối mặt, nhẹ nhàng chậm chạp kiên định nói: "Thư Lâm, có phải phụ thân đã nói qua, con là nam tử hán?"
Tiểu hài tử chớp chớp mắt, trên mặt ngoài ý muốn nghiêm túc không ít.
Trương Thiết Sơn tiếp tục nói: "Nếu đã là nam tử hán thì phải biết bảo hộ mẫu thân là việc nam tử hán nên làm, hiện tại một mình nương ngủ sẽ sợ, cho nên con phải ở lại bồi nương, biết không?"
Tiểu hài tử như tìm được lý do không phải về nhà, đôi mắt đột nhiên sáng lên như ánh sao.
Thư Lâm tập tức xoay người hướng về phía Lý Hà Hoa, mở rộng đôi tay muốn nàng ôm.
Lý Hà Hoa tức giận trừng lớn hai mắt: "Trương Thiết Sơn, ngươi đang nói gì vậy."
Trương Thiết Sơn nhìn nữ nhân mở to mắt trừng trừng mình, lại không có chút cảm giác thấy nàng hung dữ mà ngược lại chỉ cảm thấy thú vị, khóe miệng cong lên: "Để Thư Lâm bồi ngươi đi, ngươi yên tâm, đám người kia không dám đến đây, ta đảm bảo với ngươi."
Lý Hà Hoa vẫn tức giận, vốn dĩ đã có thể khuyên tiểu hài tử trở về, nhưng bị một câu của hắn liền chặn trở lại, vạn nhất thực sự xảy ra nguy hiểm, an toàn của tiểu hài tử làm sao đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT