Ngày hôm sau chính là nghỉ hè, Mễ Niên thuyết phục ba mẹ mình, nói muốn hè này ở trường có khóa luyện thi, từ sáng đến tối bao hai bữa ăn, tốn có hai nghìn nhân dân tệ.*

(*) Hơn 7 triệu tiền VN.

Ba Mễ Niên rút ra một cái thẻ cho cậu, còn đưa thêm năm trăm đồng tiền tiêu vặt, căn dặn cậu chăm chỉ mà học tập. Mễ Niên gật đầu như băm tỏi, đem tiền với thẻ bỏ vào trong cặp sách, lại làm bộ nhét vào mấy quyển tài liệu, ra ngoài liền đi tới hướng ngõ hẻm.

Lúc đi ngang qua ngõ nhỏ lại có mấy chị xinh đẹp ồn ào vây quanh cậu, nhưng Mễ Niên không sợ, từ trong cặp móc ra một trăm tệ* đưa cho một người trong đó gọi là chị Lan, cười lấy lòng: "Chị ơi, chị biết ông chủ tiệm xăm ở cuối hẻm kia không?"

(*) Hơn 3 trăm rưỡi tiền VN.

Chị Lan nhận tiền cân nhắc cười: "Để ý người ta à?"

Mễ Niên không có sức giải thích: "Không ạ, chỉ là tò mò hỏi một chút."

"Nhóc đúng là kiêu ngạo mà, ở đây nhiều người muốn chơi cùng cưng như vậy, mà cưng lại đi thích cái tên kia." Cô cầm xấp tiền vỗ vỗ mặt cậu: "Chị nhìn không đẹp bằng tên đó à?"

Mễ Niên cười nói: "Anh ấy rất đẹp, chị cũng vậy, nhưng là hai vẻ đẹp khác nhau, chẳng qua là em thích vẻ đẹp của anh ấy hơn."

"Ây da~, không hổ là học sinh ngoan, cái miệng cũng dẻo quẹo." Chị Lan cười đến khóe mắt run lên, xếp lại chỗ tiền rồi nhét vào trong áo lót, Mễ Niên nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác.

Chị Lan thấy cậu như thế, liền dặn dò mấy câu: "Nhóc này, em còn quá non, Thượng Bắc Bình lại là người không dễ trêu đùa đâu."

Mễ Niên quay đầu trợn to hai mắt dò hỏi: "Anh ấy tên là gì ạ?"

"Thượng Bắc Bình, Thượng trong Hòa thượng, Bắc Bình trong Bắc Kinh."*

(*) Chỗ này mình chém đại xD

Mễ Niên đem cái tên này nhẩm lại một lần, lại hỏi: "Thế xăm một hình xăm phải mất bao lâu hả chị?"

"Một trăm tệ một câu hỏi." Chị Lan híp mắt cười.

Mễ Niên khua khua tay: "Vậy em không hỏi nữa."

Cậu lắc đầu thở dài đi về phía ngõ nhỏ sâu xa, chị Lan cười cười gọi cậu: "Này nhóc, quay lại đây!"

Mễ Niên quay đầu lại, thấy chị Lan giơ ba ngón tay lên, mở miệng nói: "Hắn có không ít người theo đuổi, hơn nữa cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, nhóc muốn xăm thì chỉ nên đến để xăm thôi!"

Mễ Niên một bên mỉm cười rời đi: "Cảm ơn chị!"

Cậu nghĩ thầm, ba tiếng, quá ngắn.

Lúc đi tới đầu hẻm, trước tiên là Mễ Niên ngước nhìn cái tên tiệm xăm -- lần trước không để ý tới -- chỉ thấy năm chữ rồng bay phượng múa to đùng: "Tiệm xăm hình Bắc Bình". Đi vào trong là một không gian nho nhỏ, bên phải có một cái ghế đệm dài, ghế salông, bên trái là một quầy thu ngân, ở giữa còn có một loạt dụng cụ chuyên môn, sau cánh cửa kia thì không thấy rõ nữa.

Mễ Niên chưa thấy bóng dáng Thượng Bắc Bình đâu, chỉ thấy ở sau quầy thu ngân có một thanh niên nhuộm tóc vàng đang cầm điện thoại chơi game, lười biếng liếc nhìn Mễ Niên: "Chuyện gì?"

"Em tìm Thượng Bắc Bình, anh ấy biết em." Mễ Niên cười đến ngại ngùng.

Tóc vàng nheo lại mắt, thầm nghĩ Thượng Bắc Bình mà còn có thể quen được loại con trai ngoan ngoãn như này. Y kéo dài âm điệu, quái gở trả lời: "Haiz~~ Anh ấy đang ở phía sau xăm hình cho người ta rồi."

"Vậy em có thể ngồi đây chờ anh ấy không ạ?" Mễ Niên phảng phất không phát hiện ngữ khí của y, ngoan ngoãn hỏi.

"Ngồi đi." Tóc vàng thu hồi ánh mắt, tiếp tục chơi game.

Đợi khoảng hơn một tiếng, rốt cục Thượng Bắc Bình cũng đi ra, còn có một nam nhân thân hình cao lớn đi bên cạnh, cánh tay có xăm một bông hoa to ôm lấy cổ Thượng Bắc Bình, chẳng khác nào một con chó khổng lồ: "Bắc Bình, cậu có còn cần người ta không hả?"

Thượng Bắc Bình cau mày, giơ tay đem cánh tay gã gỡ xuống: "Giữa hè rồi không thấy nóng à, đừng dính vào tôi."

Nam nhân kia lại càng trầm giọng kề sát mặt lên vai Thượng Bắc Bình, hôn cổ hắn, lại bị Thượng Bắc Bình đẩy ra: "Phát điên cái gì?"

Nam nhân thở dài, ôm lấy hắn: "Nhớ cậu muốn điên rồi~."

Mặt Thượng Bắc Bình không biểu cảm nhìn thanh niên tóc vàng ở quầy thu ngân.

Cau mày nhìn hồi lâu rốt cục tóc vàng cũng lên tiếng: "Anh Thuần, bảy trăm tám, giảm cho anh 20%, làm tròn một ngàn tệ."

Lý Thuần ôm Thượng Bắc Bình không muốn buông tay, cũng không quay đầu lại, mắng tên tóc vàng: "Mày tính chó gì mấy món nợ đấy hả. Bắc Bình, sao cậu còn chưa đuổi cái tên chơi bời lêu lổng này đi nữa?"

"Tôi là em họ của anh Bình, máu mủ tình thâm, anh mới tính là chó đấy." Tóc vàng tiến đến kéo nam nhân đang dính trên người Thượng Bắc Bình ra, tức giận chửi: "Gần như này được rồi, còn không nhìn xem đây là chỗ nào mà còn dám nói ra mấy lời õng ẹo phát gớm ấy, mặt dày vừa thôi."

Lý Thuần cùng tóc vàng cãi qua cãi lại không ngừng, là người ở trong cuộc nhưng Thượng Bắc Bình hoàn toàn không chút để tâm đến bọn họ, liếc một cái thấy Mễ Niên đang ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, tự nhiên buồn cười, hỏi: "Cậu lại tới ăn dưa hả?"

Hai người kia đang cãi nhau lập tức yên lặng, nhìn chằm chằm Mễ Niên.

Mễ Niên gật đầu: "Em thấy quả dưa lần trước có chút vấn đề."

"Ngọt sao?"

"Chua."

Thượng Bắc Bình bị dáng vẻ nghiêm túc của Mễ Niên chọc cười, mặc kệ hai người kia, đi tới đối diện Mễ Niên, nhìn từ trên cao xuống mà hỏi cậu: "Đến xăm hình?"

"Không ạ. Ở nhà đang tu sửa, trường lại cho nghỉ hè nên em không có chỗ để học." Mễ Niên cẩn thận mở cặp sách ra cho Thượng Bắc Bình xem bao tài liệu bên trong.

"Vì vậy?" Thượng Bắc Bình nhíu mày.

"Em muốn ở đây học bài, sẽ trả cho anh phí ăn uống ngủ nghỉ, em chỉ ở buổi sáng thôi, tối sẽ về." Mễ Niên từ trong cặp lấy ra hai nghìn bốn trăm tệ, cậu ngửa đầu nhìn Thượng Bắc Bình, hai tay đem tiền dâng lên, trông rất ngoan ngoãn biết điều.

Thượng Bắc Bình bị Mễ Niên làm cho có chút ngơ ngác, giọng hoài nghi: "Ở đây học bài sao?"

"Vâng, em rất thích tiệm này." Mễ Niên cười đến lộ ra một cái răng nanh.

Thượng Bắc Bình cũng vui vẻ: "Được, vậy tiền đưa cho tên tóc vàng kia, y gọi là Vương Trác, là người quản lí chi tiêu."

"Vậy bình thường thời gian mở cửa tiệm..." Mễ Niên còn chưa hỏi xong, Thượng Bắc Bình liền ném cho cậu một chùm chìa khóa: "Tự mình đến mở đi, phòng ngoài là đãi khách, bên trong để xăm hình, lầu hai là chỗ tôi ở, không có chuyện gì thì đừng đánh thức tôi."

Mễ Niên gật đầu, đem chìa khóa cẩn thận cất đi: "Em nấu cơm rất ngon, còn biết làm việc nhà, anh sẽ không chịu thiệt đâu."

Thượng Bắc Bình nhìn cậu cười: "Hay là để tôi đặt luôn cho cậu một bộ đồ người hầu?"

Mễ Niên xua tay lia lịa: "Đắt lắm, để em tự mua là được rồi."

Thượng Bắc Bình cười đến là vui vẻ, Mễ Niên nhìn hắn, trong mắt lại lóe lên tia sáng.

Hai người kia đứng bên cạnh không chen lời vào được, mặt đã đen như đít nồi.

Thượng Bắc Bình lại hỏi tên trường học của Mễ Niên, tám chuyện vài câu liền đi vào trong phòng, Lý Thuần đến gặp Thượng Bắc Bình nhưng hoàn toàn không được hắn để ý, không mấy vui vẻ liền trả tiền rời đi, trước khi đi còn ném cho Mễ Niên một ánh nhìn ý tứ sâu xa.

Phòng khách không có bàn, Mễ Niên đành đem tài liệu với sách vở đặt trên sô pha, còn mình thì ngồi khoanh chân dưới đất viết bài.

Vương Trác trừng mắt nhìn Mễ Niên đang chăm chỉ học bài, nghi hoặc nói: "Cậu cũng tới đây vì anh Bình? Tôi cảnh cáo cậu, đừng hòng có ý đồ xấu với ảnh."

Mễ Niên căn bản không quan tâm tới y, mãi đến tận khi đem bài tập giải xong mới quay đầu ra đáp: "Thật xin lỗi, em còn đang bận học bài."

Nói xong không đợi Vương Trác phản ứng lại vùi đầu tiếp tục làm bài.

Y hiếm khi tiếp xúc với mấy tên nhóc học sinh, cảm thấy bản thân hơi không có ý tứ, là đang quấy rầy người ta. Lúc này Thượng Bắc Bình từ sau tấm rèm cửa nhô đầu ra, nhìn Mễ Niên nói: "Được rồi, Mễ Niên, nhà vệ sinh với cầu thang ở phía sau, nhà bếp thì ở trên lầu."

Mễ Niên lập tức dừng bút, nhanh chóng quay đầu lại, khóe miệng đều sắp ngoác đến mang tai: "Vâng, em biết rồi."

Vương Trác kinh ngạc. Hiểu. Giận.

Y ở trong lòng chửi ầm lên: Đến chó còn sống hai mặt, con mẹ nó cậu còn giả bộ ngoan ngoãn đéo gì!

__________

Đã beta: 04.06.2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play