Ngõ hẻm này nằm ngay trên đường đi học của Mễ Niên, đầu hẻm còn có một loại dây leo, bên trong rất sâu, không biết dẫn tới nơi nào.

Ngay từ lúc nhỏ, ba mẹ Mễ Niên đã nhắc nhở cậu chớ nên vào ngõ hẻm kia --

"Ở trỏng có trộm cướp đấy."

"Chẳng có gì hay ho đâu."

Bạn học Mễ Niên cũng thường đề cập với cậu về ngõ hẻm này --

"Nghe nói có đánh nhau trong đấy nữa, chết không ít người."

"Là ngõ hẻm đèn đỏ rất nổi danh."

Có một loại dây leo xanh biếc um tùm mọc ở đầu hẻm, phảng phất tạo nên một thế giới kì dị ở lối vào, nguy hiểm nhưng mê người.

Mễ Niên là học sinh ngoan, kết quả học tập ưu tú, làm ba mẹ vô cùng hài lòng. Khuân mặt cũng cho là hiền hòa, còn biết cách nói chuyện, nhìn qua chính là một người ngoan ngoãn từ đầu đến chân, và cậu luôn biết có một điều cấm kị là không nên tiến vào ngõ hẻm kia.

Nhưng cậu một mực muốn vào xem, đó cũng là cái ngày định mệnh cuối học kỳ lớp 11. Truyện Đô Thị

Giờ hồi tưởng lại chuyện này khiến Mễ Niên thấy cũng thật thần kỳ, cậu cảm thấy lúc đó gặp được Thượng Bắc Bình chính là số mệnh an bài.

- ---

Trên đường tan học về nhà, Mễ Niên nhìn thấy một con mèo hoang màu đen đứng ở đầu hẻm chậm rãi xoay người, thoắt cái liền cong đuôi tiến vào hẻm sâu.

Ma xui quỷ khiến cậu lại đi theo con mèo kia.

Đi được mươi bước đã thấy ngõ nhỏ rộng ra một chút, hai bên đường có mấy ngôi nhà, nhưng mà đều là quầy hàng với khách sạn, còn có mấy tiệm ăn ruồi nhạ bu một đống, đi vào trong một chút, lại có mấy quán đen Internet.

Mễ Niên nghĩ thầm nơi này chỉ đến thế là cùng. Cậu chỉnh trang lại quai cặp rồi tiếp tục đi theo con mèo.

Mèo đen rẽ vào bên trái. Mễ Niên cũng rẽ trái theo, thế mà lại mất dấu con mèo kia, đột nhiên đập vào mắt là mấy cái đùi trắng nõn. Nhìn bên kia là mặt trời sắp lặn chói đến lóa mắt.

"Ôi chao, là học sinh!"

Không biết là ai lên tiếng, liền có ba bốn bàn tay duỗi ra lôi kéo tay Mễ Niên. Mễ Niên hoảng loạn giương mắt nhìn xung quanh, đây là cậu đang bị các chị xinh đẹp bao quanh vây nhốt mất rồi.

"Tới chỗ của chị chứ, mặt đẹp thế này thì chị sẽ giảm cho cưng 20%!"

"Này này, cô không thấy ngại khi lấy tiền của thằng bé hả? Nhóc láu lỉnh đến đây này, chị không cần tiền!"

"Rốt cuộc là mấy người định cướp bóc nó hay là để nó cướp bóc các người vậy!"

Mấy chị gái cứ thế vui vẻ đùa giỡn, còn có người nhân cơ hội nhéo mông Mễ Niên một cái.

Mễ Niên đỏ bừng cả mặt, nắm chặt quai cặp chạy chối chết về phía trước, rốt cục cũng phá được tầng tầng cửa ải mỹ nhân, nhưng sau lưng còn có thể nghe được một giọng cười nhẹ nhàng: "Cậu bé ngoan quay lại chơi tí đi, chị đây sẽ cho cưng thoải mái mà!"

Mễ Niên căn bản không dám dừng, mãi đến một ngã rẽ phải mới thả chậm tốc độ, cái đuôi con mèo đen kia thoắt cái lại xuất hiện.

Mễ Niên trong lòng căm tức, ngoài miệng chửi vài câu, tiếp tục theo nó, hy vọng có thể đi ra khỏi đây, nếu không sẽ phải quay lại đi đường kia, đây là ông trời muốn lấy mạng cậu rồi!

Mễ Niên theo con mèo đi tới cuối ngõ, là một tiệm xăm hình.

Ngõ nhỏ này cũng có lối ra, đại khái là dựa vào một dòng sông, có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong không khí có thể ngửi thấy mùi nước mát mẻ, lẫn vào là chút hương dưa hấu trong veo.

Mặt trời vừa vặn hoàn toàn lặn xuống, để lại mấy đám mây ở cuối chân trời, nhiễm sắc hồng nhạt của ánh hoàng hôn, làm cho lòng người bỗng chốc mơ màng.

Thượng Bắc Bình mặc một thân áo trắng quần đen đơn giản, ngồi xổm trước cửa tiệm xăm, tay phải cầm một miếng dưa hấu to mà gặm, tay trái xoa xoa lông con mèo đen đang khò khò trên đất, ở một bên cửa tiệm còn để một cái chậu nhỏ trong có mấy miếng dưa hấu cắt sẵn, mèo đen được nựng khoái chí nhắm hai mắt, kêu meo meo.

Mễ Niên đưa mắt nhìn Thượng Bắc Bình, Thượng Bắc Bình cũng giương mắt, hai người nhìn nhau hồi lâu.

Trong lòng Mễ Niên ầm ầm náo loạn.

Thượng Bắc Bình dừng lại hành động vuốt mèo, từ trong chậu cầm lên một miếng dưa hấu đưa cho Mễ Niên: "Ăn không?"

Đây chính là cái tay vừa mới vuốt mèo mà.

Mễ Niên vốn là người ưa sạch sẽ, trước khi ăn cơm nhất định phải rửa tay bằng xà bông, tuyệt đối sẽ không chịu ngồi chồm hổm trên đất ăn như vậy.

Nhưng cậu bị dáng vẻ hiện giờ của Thượng Bắc Bình làm cho choáng váng, ngơ ngác nhận miếng dưa kia, ngồi xổm cạnh Thượng Bắc Bình yên lặng bắt đầu ăn.

Miếng dưa ngọt hay không Mễ Niên đều đã quên, cậu chỉ nhớ rõ mùi nước hoa nhàn nhạt trên người Thượng Bắc Bình – là mùi nước biển khoai khoái, có chút mặn.

Suốt một tháng sau đó, Mễn Niên đã thử tất cả các mẫu nước hoa của nhiều nhãn hiệu khác nhau, nhưng không ngửi ra được cái mùi hương kia. Mãi đến khi hai người quen nhau, cậu mới biết được hóa ra đó là nước hoa Thượng Bắc Bình tự pha chế.

Cách Thượng Bắc Bình tự mình tạo ra một mùi hương giống như con người của hắn vậy, mặc kệ liều lượng, không cần điều chỉnh, không nhớ phương pháp pha chế, hoàn toàn làm mù một mạch, dễ ngửi thì giữ lại không thì mang cho người khác, ngay cả hắn cũng không biết mỗi lần thử sẽ cho ra mùi hương gì.

Không kìm lòng được Mễ Niên lần thứ hai cảm khái, ngày đó khi gặp cậu Thượng Bắc Bình chắc chắn đã sớm có âm mưu khiến cậu rung động vì hắn.

Hai người bọn họ cứ như vậy yên lặng ngồi xổm ăn dưa, mãi đến khi trời tối hẳn, những ánh sáng vàng nhạt của đèn đường bắt đầu len lỏi vào trong ngõ.

"Ăn xong rồi." Thượng Bắc Bình đứng lên, đá một cước vào cái chậu trống không: "Nhóc đi đi."

Mễ Niên cũng đứng lên, như gà mổ thóc mà gật đầu, thấp giọng nói cảm ơn.

Đi được vài bước lại quay đầu nhìn lại, Thượng Bắc Bình đang đứng giậm chân ở ngưỡng cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc, ánh lửa lóe lên làm khuân mặt hắn lúc ẩn lúc hiện. Khói thuốc bốc lên, phát hiện Mễ Niên đang nhìn mình, hắn liền đưa tay lên vẫy vẫy.

Mễ Niên cũng phất phất cánh tay, do dự mở miệng: "Nghe nói giẫm lên ngưỡng cửa là không may mắn đâu."

"Sao lại không may mắn?" Thượng Bắc Bình hỏi cậu.

"... Em cũng không biết." Mễ Niên lúng túng nở nụ cười.

Thượng Bắc Bình cũng cười, đưa tay đang cầm điếu thuốc chỉ xuống dưới chân cậu: "Thế giẫm vào cứt chó thì làm sao?"

Mễ Niên bị nét cười của hắn làm ngẩn người, lấy lại tinh thần liền vội vàng cúi đầu nhìn, dưới bàn chân sạch sành sanh chẳng có gì cả.

Thượng Bắc Bình cười ha ha vài tiếng, bỗng có tiếng người gọi từ trong cửa tiệm: "Anh Bình, cơm chín rồi."

Thượng Bắc Bình đáp một câu, ngậm lấy điếu thuốc khoanh tay đi vào, bỏ lại cho Mễ Niên một bóng lưng.

Tiếng cười kia lại vô thức làm tim Mễ Niên một phen ngứa ngáy.

__________

Đã beta: 04.06.2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play