Editor: Hannah“Ơ kìa, trứng gà không tặng đi được?” Ngụy Diên An đang ngồi ở cửa chờ Từ Hướng Dương, định chờ Từ Hướng Dương về thì bàn chuyện chia nhà.Kết quả thấy Từ Hướng Dương ủ rũ trở về, trong tay còn cầm rổ trứng gà, Ngụy Diên An đảo mắt nhìn qua, rất tốt, không thiếu một quả trứng.“...” Từ Hướng Dương bị giọng điệu Ngụy Diên An âm dương quái khí chặn họng, thiếu chút nữa trực tiếp đập rổ vào mặt Ngụy Diên An.Tay mắt Ngụy Diên An lanh lẹ nhận lấy rổ, thấy trứng gà hoàn hảo không tồn hại gì mới nhẹ nhàng thở ra, đem rổ đặt lên bàn, nhặt ra hai cái, định luộc trứng gà nhanh chóng lấp đầy bụng trước “Tính tình còn rất lớn, lần này sao bị cự tuyệt.”Từ Hướng Dương không muốn trả lời, thất tha thất thiểu ngã lên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn xà nhà đen tuyền.Ngụy Diên An cũng mặc kệ hắn, tự mình ra khỏi phòng chuẩn bị cơm chiều, trời đất bao la cơm là lớn nhất, chờ đến lúc đói bụng Từ Hướng Dương sẽ không còn thời gian thương xuân tiếc thu nữa.Trong phòng Lâm Ái Thanh đọc thư trước, thư là cha Lâm viết, nói trong nhà hết thảy đều tốt, dặn dò Lâm Ái Thanh chăm sóc bản thân thật tốt, thiếu cái gì phải nói với trong nhà, còn gửi kèm theo một tấm ảnh chụp cháu trai hai tuổi.Lâm Ái Thanh cẩn thận cất thư và ảnh chụp, mới mở túi đồ.Giấy dầu bên trong gói một gói bò khô, đại khái khoảng hơn nửa cân.
Lâm Ái Thanh đoán là mẹ Lâm đổi với thím Vương hàng xóm có con gái đi chi viện ở biên cương, thím Vương khôn khéo, đổi những thứ này xác định tốn không ít tiền và phiếu, còn có một đôi giày đi mưa mới tinh và y phục cũ mặc ở nhà.
Trước khi xuống nông thôn, suy xét đến việc phải xuống đất làm việc nên Lâm Ái Thanh dự định mua một đôi giày đi mưa nhưng lúc ấy cung tiêu ở xưởng không có hàng, khu nhà bách hóa cũng không còn cỡ vừa cho cô đi, chỉ có cỡ nam, đành bất đắc dĩ từ bỏ.Không nghĩ tới chưa bao lâu trong nhà đã gửi đến, ở tỉnh thành giày đi mưa cũng hút hàng, muốn mua còn phải xếp hàng mới có thể mua được á.
Đây nhất định là anh cả xếp hàng mua cho cô, trong thư nói cô thử trước nếu số không vừa không thể mang được thì gửi về đổi.Áo mưa là của cha Lâm, trong thư cha Lâm nói bây giờ cô là người lái máy kéo, đến lúc trời mưa gió, không có áo mưa thì không được, nói là lấy trong nhà gửi đến cho cô dùng trước, đến lúc dùng ông sẽ mua cái khác.Lâm Ái Thanh hít hít cái mũi chua xót, cha Lâm sống rất cần kiệm, áo mưa này là mấy năm trước ông được thưởng khi đạt danh hiệu đội sản xuất danh dự trong xưởng, sử dụng cẩn thận cho đến bây giờ.
Theo tính tình của ba Lâm nhất định sẽ luyến tiếc mua cái mới.Lúc thử giày đi mưa Lâm Ái Thanh thấy cộm chân, sau đó lấy ra từ trong giày đi mưa một xấp phiếu nhỏ dùng tờ năm đồng cuốn lại.Đại khái trong nhà cũng không biết cô cần phiếu gì, đoán là đã gửi tất cả những phiếu có thể gửi đến đây, trong đó phiếu vải là nhiều nhất, còn có phiếu bông và phiếu nhiên liệu.Lúc trước khi xuống nông thôn trong nhà đã nhét cho cô không ít phiếu, ngoại trừ đến cung tiêu xã bổ sung một ít đồ dùng sinh hoạt, số còn lại căn bản Lâm Ái Thanh còn chưa dùng tới.
Cô dự định gửi những phiếu không dùng về, những phiếu này đều có hạn sử dụng nếu quá thời hạn thì sẽ lãng phí.Phiếu nhiên liệu Lâm Ái Thanh định giữ lại.
Nghe Mãn Nữu nói ở Bạch Than Bình bên này sưởi ấm chủ yếu dựa vào lò sưởi là chính, bằng không chính là tự mình nhóm lửa sưởi ấm.
Lâm Ái Thanh định nghĩ cách xem có thể mua một cái lò than hay không, đến mùa đông nấu cơm ở trong phòng cũng tiện.Lò đất cô đang dùng hiện tại đặt ở lều tranh, bốn phía không có vách ngăn, mùa đông quá lạnh khẳng định không thể nấu cơm bên ngoài.Nếu muốn gửi phiếu về Lâm Ái Thanh định đến nhà mấy hương thân đổi ít rau muối khô gửi về, cung ứng lương thực ở nhà chỉ miễn cưỡng đủ ăn, muốn một bữa đầy đủ thì tương đối khó..