Editor: HannahGần 1 giờ giữa hè, không khí nóng bức không thể chịu được, người như bị ném vào trong lồng hấp, Lâm Ái Thanh phe phẩy quạt hương bồ cho mình, mơ màng thiu thiu ngủ, bị nóng quá bật dậy mới nhận ra đã làm rơi quạt hương bồ xuống mặt đất từ bao giờ, đầu óc còn chưa kịp định hình là bản thân đang ở đâu.
Mơ hồ tới nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh mới hơi tỉnh một chút, khi về lại phòng, Lâm Ái Thanh mới phát hiện chị của cô – Lâm Vệ Hồng đang ngồi ngây ngốc ở bàn học.
Nhìn ngọn cây ngoài cửa sổ mà xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nửa tháng trước, thời điểm Lâm Vệ Hồng kết thúc thi cuối kì quậy tung cả nhà lên vì muốn cùng bạn học đi xuống nông thôn, kết quả mấy ngày sau lại đánh nhau cùng một người bạn học đánh nhau một trận ở trường, đánh tới vỡ đầu được đem và bệnh viện.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Lâm Vệ Hồng đã không đề cập tới việc xuống nông thôn, cả người cũng thay đổi như thành người khác, luôn ngơ ngác mà phát ngốc, không đòi xuống nông thôn nữa, nhưng có lúc có người nói chuyện cùng thì chị ấy lại không nghe thấy.
Trước kia Lâm Vệ Hồng có tính cách hướng ngoại, nói nhiều, đặc biệt thích ra bên ngoài chơi, hiện tại trở nên an tĩnh rất nhiều, cũng không cùng bạn thân ra bên ngoài chơi, mỗi ngày an an tĩnh tĩnh ở trong nhà, làm cho Lâm Ái Thanh cùng cha Lâm mẹ Lâm đều có chút không quen.
Hôm nay cha Lâm mẹ Lâm trước khi đi làm, mẹ Lâm còn cố ý dặn dò Lâm Ái Thanh, khiến cô chú ý Lâm Vệ Hồng một chủ, nếu không ra ngoài chơi thì tới xưởng tìm họ.
“Chị, chị uống chè đậu xanh không?” Lâm Ái Thanh đẩy đẩy Lâm Vệ Hồng.
Lâm Vệ Hồng giật mình, phục hồi lại tinh thần, phức tạp mà liếc mắt nhìn Lâm Ái Thanh một cái, lắc lắc đầu.
Lại là ánh mắt như oán như hận lại có chút xa lạ này, Lâm Ái Thanh cảm thấy trên người nổi lên một tầng da gà, thấy Lâm Vệ Hồng lắc đầu, chạy nhanh ra khỏi phòng, Lâm Vệ Hồng trở nên an tĩnh thì không sao, nhưng lại có đôi khi hơi kì lạ, nhìn cô bằng ánh mắt đặc biệt phức tạp kỳ quái.
Lâm Ái Thanh đã từng hỏi qua, nhưng Lâm Vệ Hồng dời đi câu chuyện không trả lời, Lâm Ái Thanh liền không có hỏi lại.
Uống một chén chè đậu xanh giải nhiệt, Lâm Ái Thanh đem toàn bộ quần áo phơi ở trên hành lang lấy vào, gấp gọn rồi để vào trong ngăn tủ phòng cha mẹ, lại rải nước trong phòng ngoài phòng quét một lần.
Những việc này đều là Lâm Ái Thanh quen làm, sau khi làm xong, mới rót đầy trà lạnh đã nấu trước khi mẹ Lâm đi làm vào ấm nước, cầm lấy muc của cô treo ở phía sau cửa rồi ra khỏi nhà.
Nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, Lâm Vệ Hồng mới đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Ái Thanh đi ra ngoài, đến khi cô không nhìn thấy nữa.
Lâm Vệ Hồng che lại mặt, nước mắt không khống chế được liên tục tuôn rơi, khóc một lúc lại ngốc ngốc cười rộ lên.
Cô trọng sinh.
Trọng sinh khi cô mới 18 tuổi, thời điểm cô còn chưa xuống nông thôn, đời trước vận mệnh bi thảm, rốt cuộc có cơ hội thay đổi, đời này cô sẽ lưu lại xưởng dệt bông, đi trên con đường hoàn toàn khác với đời trước, con đường thành công.
Giống như Lâm Ái Thanh vậy.
Đời trước lúc cô xuống nông thôn gả cho dân quê, Lâm Ái Thanh thay thế chức vụ của mẹ Lâm, đi làm tại xưởng dệt bông, vốn dĩ công tác này đã sắp xếp tốt, để lại cho cô.
Khi cô thi trượt đại học, Lâm Ái Thanh thăng chức tăng lương, chờ tới khi chồng cô xuất ngũ, cô sinh đứa con thứ hai sinh hoạt khó khăn, Lâm Ái Thanh thông qua người giới thiệu, gả cho một người chồng có điều kiện rất tốt.
Rõ ràng là chị em ruột, vận mệnh lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, đời trước cô khốn cùng suy sụp, Lâm Ái Thanh lại gia đình hòa thuận, con cái thông minh, sự nghiệp cũng thành công.
Nhớ tới tận khi 60 tuổi, gần đất xa trời còn phải làm việc kiếm tiền, Lâm Ái Thanh đã sớm nghỉ hưu, dựa vào tiền dưỡng lão sống cuộc đời nhàn nhã mà vui vẻ, Lâm Vệ Hồng lập tức hâm mộ đến chết.
Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Lâm Vệ Hồng đời này có trí nhớ kiếp trước, sự hâm mộ đã không còn bao nhiêu.
Cho nên Lâm Vệ Hồng cũng không định để Lâm Ái Thanh đi xuống nông thôn, cô mong muốn hai chị em đều ở lại thành phố, dù sao cũng là chị em ruột, Lâm Vệ Hồng biết xuống nông thôn có bao nhiêu cực khổ, cô không hy vọng Lâm Ái Thanh cũng chịu khổ như cô đã từng.
Nhưng là đời này công tác của mẹ Lâm, cô sẽ không nhường cho Lâm Ái Thanh.
.