Editor: HannahHơn nữa cô ta bây giờ cũng không rảnh lo cho Lâm Ái Thanh ở nông thôn, cô ta đang lo chuyện công tác của mình đây.

Cũng không biết có chuyện gì mà công tác của cô ta mãi vẫn không có tin tức, rõ ràng lễ cũng đã gửi, cũng đã nhận nhưng chuyện công tác vẫn cứ kéo dài, sau đó thì không có một chút tin tức nào nữa.Bây giờ Lâm Vệ Hồng cũng không ầm ĩ với trong nhà đòi thay thế công tác của mẹ Lâm, trong suy nghĩ của cô ta, kiếp trước cô ta xuống nông thôn thì công việc cho Lâm Ái Thanh; đời này Lâm Ái Thanh xuống nông thôn, cuối cùng công việc nhất định là của cô ta, đây là đường lui cô ta để lại cho mình.Chẳng qua là đường lui này thật sự không dễ đi.

Nếu có thể Lâm Vệ Hồng tất nhiên muốn đi con đường thoải mái một chút, cô ta cũng đã tốt nghiệp cấp 3, không tin đến công việc cũng tìm không được.

Không đến vạn bất đắc dĩ, tạm thời cô ta không định thay thế vị trí của mẹ Lâm.Lúc đi ngang qua hòm thư dưới lầu, Lâm Vệ Hồng ngừng lại, ánh mắt phức tạp rơi trên hòm thư nhà mình, sau khi do dự, cô ta quay trở lại mở hộp thư, bên trong không có gì.Lâm Vệ Hồng thở dài nhẹ nhõm, cô không biết vì sao, không muốn nhìn thấy Lâm Ái Thanh liên hệ với người nhà lắm, có lẽ vì nhận thấy được bất công của cha mẹ, cũng có lẽ vì Lâm Ái Thanh không đi theo con đường cô ta đã an bài.Nghĩ đến việc viết thư, Lâm Vệ Hồng cũng oán hận chính mình, đời trước quá thành thật, ở nông thôn mệt chết mệt sống cũng không nghĩ đến tố khổ với cha mẹ, trẻ con biết khóc mới có ăn, đáng tiếc kiếp trước cô ta không hiểu đạo lý này.Không tìm thấy thư Lâm Vệ Hồng cũng yên tâm, so ra thì tính tình Lâm Ái Thanh càng tốt hơn cô ta, nếu viết thư đại khái cũng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, có khổ sở gì chắc cũng sẽ giữ ở trong lòng.Bên này cô ta vừa đi bên kia cha Lâm đã nhận được thư vô cùng vui sướng về nhà.

Bởi vì quá vui nên cha Lâm cũng không suy nghĩ xem vì sao Lâm Ái Thanh gửi thư đến tổ sửa chữa mà không gửi về nhà “Cúc Hương, tối nay rang cho tôi đĩa đậu phộng nhắm rượu.”Mẹ Lâm nghe cha Lâm đọc thư xong bèn ôm thư bắt đầu khóc, vừa cười vừa khóc, nước mắt rơi không kịp lau.“Bà coi bà đó, con bé không phải rất tốt sao.” Ba Lâm thở dài, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa đau lòng, lấy thư về đọc lại một lần nữa “Không hổ là con gái của Lâm Kiến Nghiệp tôi, có tiền đồ!”Mẹ Lâm tức giận liếc cha Lâm một cái, lấy thư lại, tỉ mỉ gấp thư bỏ vào phong bì rồi đặt vào hộp sắt chứa đồ vật quan trọng trong nhà, sau mới ra cửa giục cha Lâm đi làm.“Đừng chậm trễ công việc, buổi tối rang cho ông đĩa đậu phộng, rồi xào thêm hai món ngon.” mẹ Lâm vừa nói vừa tính toán trong lòng “Chỉ lần này thôi, tôi còn định để dành ít phiếu dầu gửi qua cho Ái Thanh nữa.”Nghe thấy phải để dành phiếu dầu cho con gái, cha Lâm lập tức không cần đậu phộng rang nữa “Gửi qua cho con đi, ăn cơm tôi cũng có thể nhấm rượu.”Mẹ Lâm lườm ông một cái, nhanh chóng đẩy ông ra cửa, buổi tối tất nhiên có đậu phộng, phiếu dầu phải cho Lâm Ái Thanh nhưng mẹ Lâm tiết kiệm cũng có thể để dành ra một ít.Lúc đồ trong nhà gửi đến lần đầu tiên, là lúc Lâm Ái Thanh nhận được thông báo công xã muốn sửa đường đến huyện thành, kêu Lâm Ái Thanh lái máy kéo đến bộ thi công đưa nhận việc.Ở nông thôn mỗi năm đều có việc công, thường thấy nhất chính là sửa đường quốc lộ, còn có sửa đê phòng lụt chống lũ mỗi năm.

Mỗi nhà ít nhất phải bỏ ra một sức lao động, không phải để lấy công điểm mà trực tiếp ảnh hưởng đến việc phân tiền chia lương sau thu hoạch.Đương nhiên nếu một nhà đi mấy sức lao động, lao động dư cũng có trợ cấp nhất định.

Thanh niên trí thức cũng có số người quy định, cũng là nghĩa vụ, ghi rõ việc được phân không có tiền công nhưng bao cơm.

Vốn dĩ thanh niên trí thức mới tạm thời không phải phân nhiệm vụ nhưng Lâm Ái Thanh là người lái máy kéo, sửa đường cần phải kéo nguyên liệu cát đá, máy kéo Bạch Than Bình nếu đã sửa được rồi thì phải phát huy tác dụng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play