Editor: HannahĐồ ăn cũng chỉ có mấy thứ đó, không dầu không muối, nghe nói ăn mấy thứ dưa chua là do thanh niên trí thức cũ tự làm, sau khi thu hoạch tính công điểm còn phải bù công điểm cho thanh niên trí thức cũ, năm nay các cô cùng nhau làm mới không cần dùng công điểm đổi.Lúc Trần Ái Đảng biết chỉ có thể tự an ủi mình, Lâm Ái Thanh muốn ăn cũng không có đâu, người ta trả giá lao động đổi lấy công điểm không sai.Còn đối với chuyện ăn không đủ no La Văn Triết giải thích là lương thực phải ăn tiết kiệm một chút bằng không không đủ ăn đến lúc phân lương, dù muốn phân bếp cũng phải chờ sau khi thu hoạch phân lương mới được.Nhưng đã quen ăn cùng nhau, Trần Ái Đảng không hạ được quyết tâm cùng thanh niên trí thức cũ tách ra, cô ta không giống Lâm Ái Thanh, một mình cô ta chịu không nổi, càng sợ bản thân mình sẽ bị cô lập.Sớm biết vậy lúc trước lựa chọn ăn cùng với Lâm Ái Thanh, các cô có hai cô gái hơn nữa còn có Từ Cương, con gái phụ trách nấu cơm dọn dẹp, Từ Cương phụ trách nấu cơm đốn củi, cùng nhau kết nhóm nấu cơm không phải là vừa hay sao.Đáng tiếc không chỉ không cùng nhau kết nhóm mà còn đắc tội Lâm Ái Thanh, hiện tại muốn mặt dày đi ké một chén canh cũng không có mặt mũi.Từ Cương không có gì ngượng ngùng, thật sự là quá thèm, về phòng lật lật cũng không tìm thấy vật gì để đổi, dứt khoát cầm hộp cơm không tới: “Thanh niên trí thức Lâm, chia cho tôi một chén canh, nước và củi trong vòng một tuần của cô tôi sẽ bao.”Lâm Ái Thanh vốn định chia một chút để Từ Cương mang qua bên thanh niên trí thức cũ cùng ăn, dù sao cũng một nồi to, bây giờ thời tiết nóng cũng không để lâu được, không bằng lấy đi tạo ân tình.
Kết quả Từ Cương vừa nói như vậy, lời đến bên miệng yên lặng nuốt xuống.Một hộp canh lớn cộng thêm hai con cá trích đổi lấy một tuần nước và củi, Lâm Ái Thanh cảm thấy rất hời.Từ Cương cũng không cảm thấy lỗ, gánh nước đốn củi sao, tốn chút sức lực là được, muốn bắt cá ăn thì không dễ dàng.
Hơn nữa tay nghề Lâm Ái Thanh tốt, canh này uống vào thơm ngon ngào ngạt, thịt cá cũng thơm mềm ngon miệng, nuốt xuống một ngụm canh nóng hầm hập, toàn thân thoải mái.Bên này có Từ Cương làm ví dụ, mấy người La Văn Triết thương lượng một chút, cầm chén, đều đến đổi lao động lấy canh thịt.
Lâm Ái Thanh cũng không bủn xỉn, cho tràn một chén lớn để hắn bưng về, cá nhỏ cũng cho nhiều một chút.Vậy mà còn dư lại Lâm Ái Thanh cũng ăn không hết, còn may đựng ở trong thùng để trong nước giếng lạnh, buổi tối còn có thể ăn một bữa nữa, sẽ không lãng phí.Tay nghề Lâm Ái Thanh không tồi, bởi vì cha mẹ Lâm bận rộn công việc, ở nhà việc nấu cơm thường xuyên là ba anh chị em các cô làm.
Đến khi cô lớn lên, anh cả Lâm ăn ở trường, Lâm Vệ Hồng lười biếng, trong nhà cơ bản chính là cô cầm muỗng.Trần Ái Đảng cũng đi theo uống hai hớp canh, trong lòng lại cân nhắc làm sao để quan hệ với Lâm Ái Thanh tốt lên.Nói lời thật lòng, các cô ăn cùng với thanh niên trí thức cũ, có người xuống nông thôn đã bảy tám năm rồi nhưng tay nghề cũng chỉ là nấu chín, ăn đại cho no mà thôi.
Trần Ái Đảng thuộc về loại không có thiên phú nấu cơm, khi làm quen, mùi vị có khi tốt khi không, toàn dựa vào vận may.Vấn đề là bây giờ cũng không có nguyên liệu gì để cô ta tập luyện, cháo khoai lang đỏ, dưa muối, rau xanh xào, một giọt dầu cũng không thấy đâu.Rõ ràng là ở chỗ thanh niên trí thức còn có thanh niên trí thức khác có tay nghề tốt, cũng không biết La Văn Triết tập hợp như thế nào, tập hợp một nhóm này, không có một ai tay nghề tốt.La Văn Triết cũng hối hận, chỉ bằng trù nghệ này của Lâm Ái Thanh, lúc trước nên cứng rắn kéo Lâm Ái Thanh qua ăn chung cho bằng được, cùng lắm thì không lừa lương thực của cô là được, quá đáng tiếc.Trời mới biết, mỗi ngày ngửi mùi thơm từ các nhà bay tới, bọn họ ăn mà bị dày vò biết bao nhiêu..