Đi qua vài gian hàng, bước chân Tiêu Viêm lúc này mới dừng lại, ánh mắt đảo qua vật phẩm trên quầy, không để Dược Trần mở miệng đã cầm lên thanh sắc đen rỉ sét, lấy kim tệ sảng khoái tính tiền.

"Haha, Tiểu Viêm Tử, không tồi nha, thế mà có thể cảm nhận được thanh sắt đó giấu đồ tốt." Lúc hắn xoay người, Dược Trần ở trong lòng hắn cười vui vẻ.

"Không phải là do danh sư xuất cao đồ sao." Tiêu Viêm hiếm thấy nổi lên tâm tư trêu đùa, vì thế hành trình mua sắm trong tiếng tâng bốc lẫn nhau của hai sư trò hạ màn viên mãn.

"Tiêu Viêm ca ca, gửi nó ở đây này."

Tuy rằng rất muốn cứ thế kéo người vào phòng làm chút chuyện không phù hợp, nhưng thời cơ chưa đến, vạn nhất dọa Tiêu Viêm ca ca chạy thì mất nhiều hơn được.

Tiêu Tuần trong lòng bất động thanh sắc tính toán, liếc mắt nhìn qua vẫn là tiểu đệ đệ ngoan ngoãn.

Thình lình bị người túm tay, Tiêu Tuần nghi hoặc quay đầu lại, đập vào mắt là bàn tay tay trắng nõn của thiếu niên.

Mà trong lòng bàn tay là ngọc bội đang lẳng lặng nằm yên.

Tiêu Tuần đột nhiên nhớ tới chính mình ban sáng có nghịch xem ngọc bội ở gian hàng nào đó, chất liệu nhìn rất tốt, chạm trổ tinh xảo khiến người nhìn rất ưng mắt. Y cũng tính mua nhưng tiền đã cho Tiêu Viêm hết rồi, chỉ có thể xin lỗi chủ quán.

Không nghĩ tới Tiêu Viêm vậy mà chú ý đến sự việc nhỏ này, còn vô thanh vô tức mua cho y.

Thấy Tiêu Tuần chậm chạp không động tĩnh, Tiêu Viêm cũng nhận thấy mình quá đường đột, vì thế ngượng ngùng mở miệng:

"Hm.... Hôm nay vốn dĩ bồi Tuần Nhi đi dạo phố, kết quả cơ bản đều là ta mua đồ. Vừa vay tiền Tuần Nhi, mà đệ còn theo ta dạo phố, lòng ta cũng thấy băn khoăn.... Vì vậy ngọc bội này kỳ thật không có giá trị gì lớn, nhưng cũng là một chút tâm ý của ta."

Thiếu niên còn đang sững sờ mơ màng bị lời nói Tiêu Viêm đánh thức, đôi tay như bị tiềm thức chi phối, nhanh chóng nhận lấy ngọc bội.

Ngọc bội tới tay, Tiêu Tuần lúc này mới tỉnh táo lại, nhận thấy biểu hiện bản thân có chút vội vàng....

Ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm đang thẹn thùng, Tiêu Tuần nở nụ cười rực rỡ:

"Cảm ơn Tiêu Viêm ca ca, Tuần Nhi rất thích."

Nhìn theo bóng lưng Tiêu Viêm không chớp mắt, Tiêu Tuần nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay.

Tiêu Viêm ca ca, huynh vẫn luôn ôn nhu săn sóc như vậy, làm sao mà Tuần Nhi có thể buông tay được?

Hết chương 9

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play