Ánh mặt trời sáng sớm từ gian cửa sổ chiếu vào, rọi lên người thiếu niên đang ngồi xếp bằng tu luyện trên giường, ấm áp.
"Hô...."
Tĩnh tọa hồi lâu, Tiêu Viêm hít một hơi thật dài, một luồng khí trắng mắt thường có thể thấy được từ đường mũi và miệng đi vào cơ thể, ôn dưỡng kinh mạch và xương cốt.
Tiêu Viêm nắm trong tay một nắm khí, cảm thụ được linh lực đã mất từ lâu đang lưu chuyển, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười hoài niệm.
Phong đế mười mấy năm, hắn đã quên mất cảm giác tu luyện và niềm vui sướng khi đột phá.
"Tiêu Viêm ca ca, huynh chưa dậy sao?"
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói trong trẻo của thiếu niên, đánh thức hắn tự trong hồi ức tỉnh dậy.
Nhớ tới lời mời hôm qua, Tiêu Viêm thuần thục thay quần áo mà hắn đã lựa một đêm, vội vàng đẩy cửa bước ra.
Hôm nay Tiêu Tuần thay một thân áo xanh màu lá cây, vạt áo phiêu phiêu rất hợp với khí chất quân tử như trúc của y, nếu đặt trên trái đất khéo lại trở thành idol khiến hàng vạn fan nữ khóc thét cầu liếm màn hình.
"Tuần Nhi hôm nay mặc một thân y phục xinh đẹp như vậy, không lẽ là cùng cô nương nhà ai hẹn ước?"
"Ước hẹn thì có, nhưng không phải là cô nương. Đây là lần đầu sau ba năm Tiêu Viêm ca ca mới cùng ta ra ngoài, Tuần Nhi đã mong chờ rất lâu, tất nhiên là phải trịnh trọng đáp lễ."
Đối với ca ngợi của Tiêu Viêm Tiêu Tuần rất là hưởng thụ, đôi mắt cong thành trăng non, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Nhìn thấy vậy, Tiêu Viêm không khỏi cười. Rất tự nhiên ôm vai Tiêu Tuần như huynh đệ tốt: "Đi, ca mang ngươi đi dạo phố phường!"
Tiêu Tuần nhìn Tiêu Viêm dáng vẻ tùy tiện, âm thầm thở dài, với người có thần kinh thô như vậy, con đường truy thê của y vẫn còn xa vời lắm.
Dắt Tiêu Tuần xuyên qua các gian hàng, hai người một đường trò chuyện vui vẻ với nhau, cũng thuận tay mua không ít đồ.
Tử Diệp Lan Thảo cùng Tẩy Cốt Hoa đã có, chỉ còn lõi gỗ ma bậc nhất nữa là đại công cáo thành, Tiêu Viêm vuốt ve kim tệ trong tay, quyết định đi đến quầy hàng trong trí nhớ.
Tuy rằng một đời này Tiêu Tuần là nam tử, sẽ không bị Gia Liệt Áo đùa giỡn, nhưng nếu đụng phải sẽ không tránh khỏi xung đột. Loại người phiến toái nên tránh vẫn hơn, đỡ phải phí sức.
Tiêu Tuần đối với việc Tiêu Viêm đột nhiên thay đổi tuyến đường không dị nghị, ba bước cùng hai bước đã đuổi kịp Tiêu Viêm, thuận thế ôm cánh tay Tiêu Viêm, không dấu vết liếc dòng người phía sau, nhàn nhạt mỉm cười nói:
"Tiêu Viêm ca ca, Tiêu thúc thúc rất quan tâm huynh nha."
Linh hồn Tiêu Viêm đã đến cảnh giới Đế cảnh, đương nhiên là hắn biết rõ Tiêu Chiến an bài hộ vệ, đối với sự quan tâm của phụ thân, trong lòng hắn tràn đầy ấm áp, vì vậy mở miệng hài hước nói:
"Đấu lực tầng 9 đã có thể cảm ứng được nơi ẩn nấp của ba hộ vệ tinh thông, Tuần Nhi, ngươi cũng không bình thường nha~"
Tiêu Tuần hướng Tiêu Viêm cười quyến rũ, đôi mắt chớp chớp, không phủ định hay khẳng định.
Nhìn Tiêu Tuần như vậy, dưới đáy lòng Tiêu Viêm không khỏi cười khẽ một tiếng. Lai lịch của y hắn đã sớm rõ ràng, xem tiểu tử này giả ngu cũng rất thú vị.
Nhưng dù biết phía sau Tiêu Tuần là Cổ tộc, là người mà cả đời không bao giờ dùng lời hứa, thì có những lời hắn vẫn phải nói.
"Tuần Nhi, mặc kệ ngươi có bối cảnh hay thân phận gì, ngươi vẫn luôn là Tiêu Viêm đệ đệ của ta. Bất luận ngày sau như thế nào, nhớ kỹ, hãy đứng sau lưng ca. Có sóng gió, ca sẽ giúp ngươi chắn!"
Cuộn nắm tay chạm nhẹ ngực Tiêu Tuần, Tiêu Viêm mỉm cười xoay người, đi về phía trước.
Tiêu Tuần tại chỗ thinh lặng một lúc lâu, mới định thần lại. Hơi ấm từ đáy lòng khiến thần sắc y trở nên dịu dàng, khóe miệng cũng vẽ nên đường cong đẹp mắt.
Nhưng đôi mắt thâm trầm, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng tiêu sái rời đi của thiếu niên, giống như dã thú đang khóa chặt con mồi.
"Đệ đệ sao? Nhưng Tuần Nhi là một con người tham lam nha...."
Hết chương 8
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT