"Tiêu Viêm ca ca, huynh làm sao vậy?"

Trong mắt thiếu nữ, à không, thiếu niên tràn đầy lo lắng, y vươn tay trước mặt Tiêu Viêm đong đưa vài cái. Thấy Tiêu Viêm vẫn sững sờ nửa ngày không lấy lại tinh thần, y liền đơn giản đứng dậy kéo hắn ngồi xuống bên cạnh.

Làn da cọ xát giữa bàn tay, hương thơm tao nhã từ trên người thiếu niên thoang thoảng dưới cánh mũi đánh thức Tiêu Viêm đang trong cõi mộng.

"Cái đó...Ta..."

Tiêu Viêm trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm sao đối mặt với Huân Nhi từ nữ tử thành nam tử, chỉ cảm thấy nói cái gì cũng đều không thích hợp, ậm ừ một lúc lâu liền im lặng.

Cũng may thiếu niên không để ý hắn thất thố, ngược lại chủ động khơi mào đề tài.

"Nhắc mới nhớ, Tiêu Viêm ca ca đã ba năm không ngồi một mình với Tuần Nhi nhỉ?"

"Uh, hiện tại Huân...Tuần Nhi chính là thiên tài trong gia tộc, muốn bằng hữu không phải dễ dàng sao?"

Nhìn sườn mặt trơn bóng có chút u oán của thiếu niên, Tiêu Viêm ma xui quỷ khiến nói những lời giống với kiếp trước.

Đồng thời ở trong lòng âm thầm ghi nhớ: Thì ra đời này, tên y là Tiêu Tuần.

Tiêu Tuần sâu kín thở dài: "Không giống nhau."

"Cái gì?"

Tiêu Viêm nhất thời không hiểu.

"Ở trong mắt Tuần Nhi, Tiêu Viêm ca ca cùng những người khác không giống nhau."

Tiêu Tuần duỗi tay đè bả vai còn non nớt của Tiêu Viêm, giọng điệu chắc nịch không thể nghi ngờ.

Trong một khoảnh khắc, Tiêu Viêm xuyên qua ánh mắt kiên định của thiếu niên, hoảng hốt thấy được thiếu nữ bất luận phát sinh chuyện gì, trước sau như một kiên định tin tưởng chính mình.

Trong tiềm thức hắn muốn giơ tay ôm người giống như đã từng làm hàng trăm lần, nhưng một giây bừng tỉnh liền khựng lại.

Tiêu Viêm ngươi thanh tỉnh lên nào, hiện tại người ở trước mặt ngươi là Tiêu Tuần không phải Huân Nhi.

Ngươi như thế nào có thể coi người khác như tức phụ mình mà ôm được?

Nếu như bị Tiêu Tuần biết ngươi nghĩ y như nữ nhân khéo sẽ tuyệt giao mất!

Âm thầm phỉ nhổ bản thân, Tiêu Viêm phiền muộn nghĩ, xem ra đời này mình cùng Huân Nhi không thể kết thành phu thê, vì thế hạ quyết tâm muốn thu liễm tâm tư trở thành một huynh đệ tốt.

Nếu đã xác nhận rõ lập trường, Tiêu Viêm không còn né tránh nữa.

Ánh mắt thiếu niên ấm áp, bàn tay không chút khách khí trong sự kinh ngạc của Tiêu Tuần nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cười nói:

"Quả nhiên vẫn là Tuần Nhi tình cảm nhất, xem ra vẫn không quên Tiêu Viêm ca ca khi còn nhỏ đối tốt với đệ."

Bị hành động thân mật của Tiêu Viêm làm cho sửng sốt hồi lâu, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh không chút tạp chất, trong lòng Tiêu Tuần khẽ cười.

Khi còn nhỏ, huynh ấy thích nhất là nhéo khuôn mặt đô đô thịt này, nhưng từ sự kiện ba năm trước, huynh ấy giống như tự dựng lên bức tường, đem tất cả mọi người chắn bên ngoài. Dù cho y nỗ lực tìm cách đến gần đều bị huynh ấy dùng thái độ không nóng không lạnh kéo xa....

Huynh ấy đã thật sự trở lại rồi....

Tuy nhiên có vẻ huynh ấy lại xem y là cái đuôi nhỏ như xưa, đúng là đầu gỗ mà...

Ánh mắt Tiêu Tuần tối sầm lại, ngay sau đó khẽ cười một tiếng. ngôn tình sủng

Không vội, trì độn cũng tốt, ít nhất sẽ không bị người khác bắt mất.

Dù sao sớm muộn gì huynh cũng là của ta.

Hết chương 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play