Tần Nhị Cữu đã qua sáu mươi, lối suy nghĩ lại không bằng một đứa trẻ sáu tuổi. Lão ta có tình cảm với Lý Thanh Diệp không có gì sai trái, phân biệt rõ một chút Bạch Nhược không có liên can.
Trước khi lên du thuyền công cuộc rà soát đã diễn ra, Cố Gia không cho mang vũ khí trong người, đặc biệt phải có thiệp mời hoặc là đối tượng được mang theo. Tần Nhị Cửu vậy mà qua mặt Cố Gia, làm trái luật.
Khuôn mặt Tiểu Uyển sắc như một đoản đao, ánh mắt như muốn giết người đến nơi, cô ta nói: “Bắn! Bắn đi! Bắn cho tôi xem!”
Có phải máu liều nhiều hơn máu não hay không?
Người lo lắng nhất ở đây chính là Dương Tư, Bạch Nhược là đối tượng nhắm đến nhưng lại rất bình tĩnh, cô với cái chết có thể nói là hờ hững.
“Dừng dừng lại đi, lão gia! Em không sao hết, đừng làm to chuyện.” Lý Thanh Diệp miệng ứa máu ngăn cản.
Không ai biết cô ta thật sự muốn ngăn cản hay châm dầu vào lửa.
Tần Nhị Cửu như được tiếp thêm dũng khí, có là ai đi chăng nữa lão ta cũng không sợ.
Cánh tay lão đưa lên không trung chưa vội bóp cò, Tiểu Uyển lại mở to mắt cười như được mùa: “Sợ sao? Tôi bảo bắn đi mà?”
Tần Nhị Cửu đưa tay bóp cò.
Dương Tư bước nhanh chắn trước mặt Bạch Nhược, thứ cô nhìn được là tấm lưng to như bức tường của hắn. Vững chắc đến khiếp sợ, bản thân đối mặt không có cảm giác gì, nhưng vì cô mà người khác bị tổn thương.
Điều đó cô không chấp nhận được.
Bạch Nhược quát lên: “Anh làm gì thế? Có tránh ra đi không?”
“Hai người làm gì vậy? Đứng nghiêm chỉnh cho hắn bắn một viên đi.” Tiểu Uyển nhẹ như không mà nói ra.
Cạch!
Tần Nhị Cửu rụt tay lại xem xét, xong lại tiếp tục bóp cò hai ba lần.
Không có đạn?
“Bắn đi? Đạn đâu hết rồi, muốn dọa người mà quên đem theo đạn à?”
Khuôn mặt lúng túng khó xử của lão ta, càng làm cho Tiểu Uyển thỏa mãn. Cô ta tiến lên vài bước, Lan Hi đã kịp kéo người lại: “Không quậy nữa, xem chị dâu của con bị dọa đến mức nào rồi?”
Tiểu Uyển xoay mặt nhìn về phía Bạch Nhược, quả thật cơ thể cô đang run rẩy nép vào lòng Dương Tư. Tiểu Uyển đã nhìn thấu được súng của Tần Nhị Cửu không có đạn, cô ta mới dám ngông cuồng thách thức.
Lại nói Bạch Nhược là đối tượng bị nhắm đến, Tiểu Uyển lại càng gấp rút muốn xử lý lão ta cho xong. Nhất thời quên rằng Bạch Nhược không mạnh mẽ như cô ta.
Lần đầu gặp Bạch Nhược, Tiểu Uyển đã nghiêm túc mà quan sát. Cô ta dành tất cả sự tập trung nhìn về phía cô, theo cảm tính mách bảo Bạch Nhược là một người không có ác ý với Dương Gia. Cả đôi mắt xanh lam kia làm cho Tiểu Uyển càng tò mò hơn.
Bởi vì bạn của ông nội Tiểu Uyển cũng có đôi mắt cùng màu với Bạch Nhược.
Tiểu Uyển vứt Tần Nhị Cửu đang vì tức giận mà thở gấp sang một bên, chạy đến chỗ Bạch Nhược, cô ta bắt chước Dương Tư, ôm Bạch Nhược vào lòng. Hai người, một lớn một nhỏ, siết cô muốn ngạt thở.
Có sợ cũng phải hết ngay, hai người họ như một lớp lá chắn bao quanh.
“Tôi không thở được.” Bạch Nhược khó khăn nói.
Dương Chí Minh và Lan Hi biến đổi sắc mặt, cho người đi gọi bác sĩ.
“Không phải!” Bạch Nhược nhanh chóng giải thích “Không phải do sợ hãi mà gây ra khó khăn về mặt hô hấp, là hai người này ôm quá chặt rồi.”
“Cô ấy nói cô đấy, Tiểu Uyển!” Dương Tư nói.
“Là anh đấy!” Tiểu Uyển chuyển giọng, mềm mỏng nói với Bạch Nhược “Chị đừng sợ, có em ở đây không ai bắt nạt chị được.”
Bạch Nhược an tâm gật đầu!
“Đem hai người này vứt xuống biển đi.” Dương Chí Minh trừng mắt về phía họ.
Ý của Dương Chí Minh là cho hai người bọn họ một chiếc thuyền cứu hộ, hoặc là bảo người của Tần Gia đến rước lão ta về.
Cố Lam Tinh đứng ra giải quyết chuyện này, hắn muốn nổ cả đầu.
Cố Mặc không bước lên chiếc du thuyền này, hắn cũng dỗ ngọt cho Thẩm An Huyền cùng ngoan ngoãn ở nhà. Do Cố Gia tổ chức nhưng thành viên của Cố Gia ít đến đáng thương, duy nhất mình hắn!
“Đường truyền không ổn định lắm, tôi sẽ an bày cho Tần Tổng một chiếc thuyền cứu hộ, tự thân vận động!” Cố Lam Tinh trang trọng nói, trong câu nói cũng rất tường tận, biểu đạt rất tốt.
“Cậu biết tôi là ai không? Một đứa vắt mũi chưa sạch lại đứng đây vênh váo, Cố Vũ đâu? Tôi cần nói chuyện với hắn.” Tần Nhị Cửu cố quát lên.
“Mang vũ khí bên người là sai, phu nhân của ngài cố ý gây chuyện với vị tiểu thư này là sai, vừa rồi còn định ra tay với người vô tôi, mong Tần Tổng suy xét.”
“Cậu không có mắt sao?”
“Có hay không Tần Tổng đừng bận tâm.” Ngay tại đó Cố Lam Tinh không chút lưu tình hạ bệ Tần Nhị Cửu, hắn là đại thiếu gia nhà họ Cố. Chuyện mà qua tay thì không có gì không xử lý được, còn giải quyết rất bình tĩnh, thận trọng và điều quan trọng, đừng chọc vào Cố Lam Tinh.
Cố Mặc tính khí thất thường, Cố Lam Tinh ôn nhu nhưng một khi hắn cay mắt có là ai cũng không cứu nổi.
“Tần Tổng chán sống rồi đúng không? Ông nghe báo lá cải viết tốt về nhà ông, liền xem đó là sự thật. Giỏi mơ mộng, đúng là có giàu một chút, được bước lên chiếc du thuyền này. Tần Tổng quên rằng ông làm giàu bằng chất cấm à? Quên rằng ông đang buôn bán phụ nữ qua biên giới rồi sao?”
Lý Thanh Diệp chân sắp trụ không vững, cô ta ở nhà cao cửa rộng. Sớm tối chờ Tần Nhị Cửu trở về, chưa hỏi qua công việc của lão ta là gì?
Còn là buôn bán phụ nữ.
Có phải một ngày nào đó, lão ta chơi chán Lý Thanh Diệp, cũng bán ả đi không?
Bàn tay đang đỡ lấy Tần Nhị Cửu bỗng chốc giữ khoảng cách, Lý Thanh Diệp sợ rồi. Thật sự bị dọa rồi!
Tần Nhị Cữu như không tin mà nhìn lại vị trí đang dần khỏi mình: “Em sợ ta sao?”
Chuyện tình của hai người không ai muốn nghe cả, họ đến đây là để thể hiện quyền uy, muốn mở rộng quan hệ. Chuyện của nhà Tần Gia không ai muốn va vào, ai nấy chỉ hờ hững đứng đó xem.
Lý Thanh Diệp quỳ xuống chân Bạch Nhược, khóc đến thảm thương: “Xin cô, xin cô cho tôi một con đường sống. Là tôi sai, là tôi không đúng!”
Mắt của Tần Nhị Cửu chỉ còn một mảng hư không, hắn vì người đàn bà này mà làm to chuyện, rốt cuộc là có lợi cho ai chứ?
Còn không phải vì lấy lại danh dự cho phu nhân nhà lão hay sao?
Giờ nhìn lại xem, người ta đuổi lão xuống du thuyền phu nhân không cần mặt mũi, quỳ xuống cầu xin. Còn là vì bản thân Lý Thanh Diệp, là vì bản thân cô ta.
Tần Nhị Cửu cứ đứng thẫn thờ ở đó.
Bạch Nhược nhìn Cố Lam Tinh và Dương Chí Minh: “Trước hết cứ cho họ vào một phòng.”
“Được!”
Vẻ mặt Cố Lam Tinh lại trở về dáng vẻ ôn nhu, Dương Chí Minh dứt khoát đi tìm một chỗ hóng gió, ở đây ông chỉ thêm ngứa mắt với loại sâu bọ.
Chuyện một lúc lại trở về yên bình nhưng ông trời không cho phép Cố Lam Tinh mở màn, bữa tiệc này nhất định sẽ không diễn ra theo đúng trình tự. Đèn ở sảnh đã ngưng chiếu sáng, những vị khách nghỉ là hiệu ứng đặc biệt, liền hào hứng chờ mong.
Cố Lam Tinh lập tức liên lạc với thuyền trưởng.
“Không sao chứ?” Dương Tư một tay đã ôm lấy eo của Bạch Nhược.
“Tôi không có yếu đuối như vậy, một…”
Một cảm giác lạnh lẽo, là thứ kim loại sắc bén đang kề vào cổ của Bạch Nhược. Cô bình tĩnh nói hết câu: “Một lát nữa lại sáng thôi.”
“Thật không?” Dương Tư không phát hiện ra điểm khác lạ, giọng điệu vẫn bình thản.
Người kia muốn Bạch Nhược tách khỏi Dương Tư, Bạch Nhược nhất thời không có cách nào, đành lừa Dương Tư, để cả hai tách nhau ra một lát.
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Ừm, tôi đưa cô đi!”
“Không muốn, tự tôi đi!”
“Cô có ngốc không? Tối như vậy đến tay còn không biết mấy ngón, một là tôi đi cùng cô, hai là nhịn, chờ khi đèn sáng rồi đi.”
Dao ngày càng ấn sâu, cảm giác được máu đã chảy ra rồi.
Bạch Nhược khổ sở khuyên Dương Tư: “Liên quan đến tính mạng đó anh hai à?”
“Cô là vợ tương lai của tôi, tôi phải có trách nhiệm, biết không?” Hai chữ cuối hắn nhấn mạnh cho Bạch Nhược nghe.
Đám đông bắt đầu ồn ào, trải qua năm phút trong bóng tối từ hào hứng đổi sang bực dộc, rồi phát tiết la lối. Tiểu thư của các gia tộc đã có dấu hiệu hoang tưởng, vài người trong lúc tối còn la toán lên, nhằm kiếm được một người đến che chở.
Lợi dụng điểm ồn ào này, người phía sau Bạch Nhược kè sát tai cô nhỏ giọng: “Để tôi đâm hắn một cái, mọi chuyện có phải dễ hơn không?”
Giọng nói rất khó nghe, là đè ép giọng xuống hơn mức bình thường hoàn toàn không nghe ra là nam hay nữ.
Có thể đâm tôi tùy ý, nhưng người bên cạnh, không thể!
Bạch Nhược đổi sang tức giận: “Anh còn nói thêm một câu nữa, tôi sẽ không lấy anh, không gả vào Dương Gia, đứng yên ở đây không được chạy lung tung.”
Dương Tư cũng nghiến răng nghiến lợi đáp trả: “Tôi cần cô lắm sao, đi cho khuất mắt, hừ!”
Một câu nói này, đúng mười phút sau hắn liền ân hận muốn chết!
Bạch Nhược hòa vào bóng tối, cùng một chiếc dao xinh xắn đang kề ở trên cổ, người kia nắm rõ đường đi nước bước, hình như có chuẩn bị mà đến.
Bạch Nhược thuận theo ý người kia mà rời đi, người đó đưa cô đến nhà vệ sinh. Đi vào một căn phòng, cô không rõ nó nằm ở đầu hay cuối chỉ biết ở đấy có một túi giấy, bên trong là chiếc quần short cùng với chiếc áo thun.
“Thay nhanh lên!”
Cả hai ở trong một căn phòng, bắt cô thay trước mặt một người xa lạ, có chết cũng không muốn.
“Ra ngoài trước, tôi sẽ thay.”
“Còn muốn dở trò?”
“Đã theo đến tận đây, tôi muốn dở trò gì? Cắn lưỡi chết sao?”
Người kia không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa, dứt khoát đứng trước cửa phòng chờ. Bạch Nhược thay xong, ngoan ngoãn bước ra, trong bóng tối không thể nhìn được mặt người kia, chỉ có thể đoán mò.
Một lát sau, người đó dẫn cô đến chỗ con thuyền cứu hộ.
_________________________
Mọi người có lẽ thắc mắc vì sao trong bóng tối váy của Bạch Nhược không phát sáng, bởi vì có ánh sáng nó mới sáng được, chứ tối tăm mặt mài là nó cũng tối luôn. Trong phòng trưng bày do có ánh sáng của đèn, đứng ngoài khoang thuyền do ánh sáng của trăng. Mọi người thấy tui giải thích không hợp lý thì thôi cho qua, chứ hỏi nữa tui cũng hổng biết gì đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT