Lần trước Dương Tư chậm một bước, không để ý đến biểu hiện của Bạch Nhược. Lần này phải làm cái gì đó, hắn mới có thể yên lòng.

Lý Thanh Diệp là một cô gái khôn ngoan, ít nhất là trong suy nghĩ của Bạch Nhược.

Người như cô ta, Bạch Nhược cứ tưởng sẽ không ngóc đầu lên nổi. Tài sản của nhà họ Lý chỉ còn là một khoản nợ không lớn không nhỏ. Bà Lý đã đi thêm một bước nữa, Lý Thanh Diệp chỉ có thể tự thân vận động, tìm cách duy trì cuộc sống của mình.

Bạch Nhược lại không ngờ người đứng đối diện lại chọn một con đường khác, vừa ngắn lại dễ đi. Bằng chứng là cô ta bây giờ khoác lên người một bộ trang phục vô cùng đắt tiền, người ngoài nhìn vào không phát hiện ra một kẽ hở nào.

Lý Thanh Diệp gương mặt không chút biến sắc vì lời nói khiêu khích của Dương Tư, cú vấp ngã kia, khiến cô ta ngày càng thận trọng trong từng lời ăn tiếng nói. Nhất là khi đứng trước mặt Tần Nhị Cửu, Lý Thanh Diệp phải trưng ra bộ mặt thuần khiết.

Là Tiểu Uyển đụng trúng cô ta hay cô ta cố ý làm Tiểu Uyển té ngã điều không quan trong. Tình huống bây giờ là nên nhận lỗi về phía mình, nhận được sự tán thưởng và thương xót của người đàn ông đứng bên cạnh cô ta.

Bạch Nhược gặp lại bạn cũ nhưng không đối hoài, nói ra thì nguyên nhân rất rõ. Là Lý Thanh Diệp bức cô, bức đến mức người xung cũng cảm thấy quá đáng. Loại người như này cô không muốn tiếp xúc, chỉ có thể làm như không quen biết.

Cái giá mà Lý Thanh Diệp phải trả cũng đã trả hết rồi, hai người bọn họ giờ đây không thù không không oán.

Cũng chỉ có một Bạch Nhược chưa nhìn ra oán hận mà Lý Thanh Diệp đang dấu diếm trong lòng, là cô tự suy diễn tất cả đã kết thúc, nhưng nỗi căm hận của Lý Thanh Diệp vẫn còn giữ nó vẹn nguyên như lúc đầu, chỉ có hơn chứ không vơi bớt.

Cô đi đến đỡ Tiểu Uyển đứng dậy: “Em không sao chứ?”

Tiểu Uyển cảm giác mông không còn là của mình nữa, chuyện quan trọng bây giờ không phải là cảm giác đau đớn ở mông. Rõ ràng lúc nãy có người cố ý gạt chân cô ta, Tiểu Uyển đâu thể tự té.

“Không sao, vẫn còn nói chuyện được!”

Bạch Nhược không hiểu câu nói này, còn nói chuyện được là ý gì??

Lý Thanh Diệp gương mặt trông đáng thương vô cùng, cô ta đi đến cạnh Tiểu Uyển, thân thiết nắm tay: “Thật xin lỗi, là tôi đã cản đường cô rồi, tôi tôi…”

Tần Nhị Cửu không nhìn nổi đám người này ức hiếp bảo bối của hắn: “Là do cô ta đi đứng không cẩn thận, không liên quan đến Tiểu Diệp, không cần phải xin lỗi bọn họ.”

Lão nói tiếp: “Vào trong thôi!”

Tiểu Uyển tin tưởng vào phán đoán của bản thân, cô ta không thể tự té ngã: “Là tôi đã không chú ý, để tôi xin lỗi mới đúng.”

Dương Tư còn tưởng cô em gái này thay đổi tâm tính, thường ngày cách hành xử của Tiểu Uyển không giống như này. Thay đổi cũng không đúng lúc, với loại người như Lý Thanh Diệp hắn mong rằng Tiểu Uyển sẽ cho ả một bài học xứng đáng.

Tiểu Uyển không muốn làm lớn chuyện, nhưng Dương Tư thì không muốn bỏ qua cơ hội này.

Đến đây chẳng phải tìm kiếm niềm vui sao?

Vốn dĩ Dương Tư định cầu hôn Bạch Nhược trên chiếc du thuyền này, công bố với toàn thể hào môn thế gia, đặc biệt là nó diễn ra trước Cố Mặc. Dương Tư không phải thị uy, chỉ muốn cho Cố Mặc hiểu rằng, Bạch Nhược là của hắn.

Nhưng đã gặp Lý Thanh Diệp thì tạm gác chuyện này qua một bên, Dương Tư vẫn còn một đề xuất khác, buổi cầu hôn sẽ diễn ra một cách lãng mạn, ít người hơn.

“Không, không là tôi cản…”

Tần Nhị Cửu: “…”

Câu nói của Lý Thanh Diệp còn chưa hết, một cú đấm đã làm ả lảo đảo lui về sau vài bước, đầu óc choáng váng. Phía dưới đất là vài chấm đỏ xen lẫn màu trắng, kèm theo là một mùi tanh.

Đây là lần thứ hai Bạch Nhược chứng kiến Tiểu Uyển đánh người, không một chút nương tay, sợ rằng lần này đã dồn không ít lực. Đến cây răng của Lý Thanh Diệp còn rơi ra, lăn dưới sàn.

Ba người bọn họ đứng ở ngoài khoang thuyền gây ra không ít ồn ào, đi vào trong vừa vặn lại gây ra thêm một vụ nữa.

“Cô cô cô…” Tần Nhị Cửu vì bất ngờ đến nổi không nói được một câu trọn vẹn, bảo bối nhà hắn thế mà bị đấm cho gãy răng.

Lý Thanh Diệp chỉ biết ôm mặt, mất hết sức lực ngồi tại chỗ đó, quá mất mặt rồi.

Tần Nhị Cửu chỉ tay năm ngón về phía Tiểu Uyển.

Chỉ tránh hắn chọc nhầm người, một tay xách váy Tiểu Uyên không do dự đạp xuống hạ bộ Tần Nhị Cửu.

Ồn ào ngày càng lớn, đám tiểu thư điều trố mắt ra nhìn rồi xì xào bàn tán. Trong số những người có mặt ở đây, còn có một gương mặt mà Lý Thanh Diệp không thể nào quen hơn nữa.

Lý Nan Nhan!

Mẹ của Lý Thanh Diệp, bà Lý đã trở thành vợ của một người khác. Món đồ trao tay nhưng lại rất được trọng dụng.

Ngày nào bà ta còn một câu Lý Thanh Diệp, hai câu con gái ta. Nhưng gia đình phá sản, nợ chồng chất, bà ta dứt khoát đi mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn một cái. Quan tài của ông Lý chưa lạnh bà ta đã có được một tổ hợp mới.

Lý Thanh Diệp nhìn thấy gương mặt kia còn phẫn nộ hơn khi nhìn thấy Bạch Nhược.

Người hại Lý Thanh Diệp ra nông nỗi này, ba phần là do bản tính của bản thân, bốn phần là do bản chất của người mẹ Lý Nan Nhan của cô ta, hai phần là do Bạch Sang Sang, phần cuối là của Bạch Nhược.

Trước giờ cô ta toàn đổ mọi thứ lên đầu Bạch Nhược nhưng có mấy phần là của cô. Không dám trách Bạch Sang Sang bởi vì năng lực có hạn, thời thế không đứng về phía cô ta.

Muốn hờn trách người mẹ đã nuông chiều để bản tính thành ra như bây giờ. Muốn quát lên rằng chẳng phải thời điểm trước bà ta từng thương yêu đứa con gái của mình lắm sao? Một khắc liền trở mặt không nhận người, cái thứ quan tâm thương yêu mà Lý Nan Nhan thể hiện có phải là thật không?

Hay là do bà ta muốn thị uy, muốn thể hiện quyền thế?

Cố Lam Tinh còn chưa lên bục mở màng, phía dưới đã náo nhiệt đến vậy rồi.

Bạch Nhược tinh mắt là nhận ra hai mẹ con này vô tình gặp lại, cô chỉ thở dài. Mong rằng bản thân sẽ không bị vòng xoáy này hút vào nữa, thù hận của bọn họ chẳng phải đã kết thúc rồi sao?

“Chuyện gì thế?”

Lan Hi cau mày nhìn hiện trường đầy ngao ngán, thực ra bà biết Tiểu Uyển lại đánh người rồi. Hỏi như thế là vì muốn biết lí do vì sao Tiểu Uyển ra tay, Lan Hi rõ một điều, người như Tiểu Uyển sẽ không ra tay lung tung, nhất định là có lý do.

Dương Tư không có cơ hội xen vào, hắn cảm thấy rất khó chịu.

Dưới nhan sắc xinh như búp bê nhưng ai nấy điều nhìn ra được sự phẫn nộ. Không còn bày ra bộ mặt thánh thiện như đứng trước người quản lý ở trung tâm thương mại.

Bởi vì cô ta biết đứng trước ngọn núi của mình, thì không cần phải sợ kẻ xâm nhập. Lan Hi chính là ngọn núi đó!

“Dì! Là cô ta gạt chân con. Con đã xin lỗi và nhận lỗi rồi đấy, người không được mắng con.”

“Được! không mắng.”

Lan Hi xoay người nhìn đến Tần Nhị Cửu đang ôm lấy hạ bộ của mình, đau đến nói không thành lời.

Bà sắp xếp cho người đưa cặp tình nhân này vào một căn phòng, Tần Nhị Cửu lại không nghe theo sự sắp xếp, lão ta có ngu mới nghe theo sự sắp xếp đó, mặt mũi của lão còn để đâu.

Lý Thanh Diệp đi đến dìu Tần Nhị Cửu.

Vẻ mặt đáng thương của cô ta làm Tần Nhị Cửu sống chết phải đòi lại công đạo.

Dương Tư bực bội trong người, cánh tay choàng qua eo Bạch Nhược bất giác lại có chút lực.

Gì vậy?

Bạch Nhược nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh muốn tôi chết sao? Bẻ gãy tôi ra làm hai luôn đi.”

Dương Tư cũnh thấp giọng: “Không thoải mái!”

Không thoải mái thì vào nhà vệ sinh giải quyết, còn đứng đây làm gì?

“Đi!”

Bạch Nhược lo lắng, sợ hắn lại dở bản tính nhát cấy của mình ra. Đến nhà vệ sinh cũng không dám đi. Với tư cách là đối tượng đi cùng bữa tiệc, cô có ý tốt tiễn hắn một đoạn.

“Gì?”

Dương Tư nhìn cô với ánh mắt ngờ nghệch, chuyện đang căng thẳng Bạch Nhược lại bảo hắn đi. Hay là đang thử thách xem hắn có tình cảm với Tiểu Uyển hay không à?

“Anh ngây người ra đó làm gì? Phản ứng vậy là sao? Đau bụng thì vào nhà vệ sinh, còn ngại gì nữa?”

“Ai nói với cô là tôi đau bụng, tôi cảm thấy khó chịu vì Lý Thanh Diệp.” Dương Tư cười trên sự ngốc nghếch của Bạch Nhược.

Dương Chí Minh hắng giọng, nhắc nhở ý tứ của con trai mình một chút.

Dương Tư liền biết thế nào mà hành xử: “Ông Tần, đã già rồi thì nên nghỉ ngơi sớm một chút. Chúng tôi đang tạo điều kiện cho ông và Tần phu nhân đây có giây phút thân mật bên nào, lý nào ông lại từ chối?”

Tần Nhị Cửu đã có tuổi, không có người nối dõi, va vào Lý Thanh Diệp chẳng khác nào trâu gặm cỏ non. Người tình của cô ta và Lý Nan Nhan không cách biệt tuổi tác là mấy.

Vừa nãy lão ta còn bị Tiểu Uyển cho một cú sắp khóc đến nơi. Lời nói này của Dương Tư cũng rất biết trêu đùa lão ta. Chính là nói lão ta sắp xuống mồ vẫn chưa có người thừa kế tài sản, dụng ý khác là đang nhắc nhở chỗ vừa bị đá.

Bạch Nhược ở bên cạnh Dương Tư sớm đã nghe ra ý này, chỉ có Tần Cửu Nhị là không hiểu. Lý Thanh Diệp nghẹn ngào khóc, nước mắt không ngừng lăn xuống má.

Ngày hôm nay máu đã đổ, khóc cũng đã khóc rồi. Rốt cuộc cái thân phận mới của cô ta có chỗ nào dùng được không? Còn chưa đi tiếp cận những người quyền thế khác đã bị kẹt lại ở cửa.

“Ngoan nào, ta sẽ không để em phải chịu uất ức.” Tần Nhị Cữu nói là làm, ông ta tay rút súng ra chĩa vào đầu của Bạch Nhược.1

Bạch Nhược một thoáng đã nghĩ mình đứng nhầm chỗ.

Lại là chuyện trời đất gì nữa vậy?

“Các người cưng chiều nó nhất chứ gì? Hôm nay để tao thay bảo bối trả hết một thể!”

Bây giờ nổ súng cảnh sát không thể làm gì lão ta, còn nói là đang ở trên biển. Cố Gia bây giờ không thèm đếm xỉa đến bên ngoài, với thế lực của Tần Nhị Cửu ém chuyện này xuống chỉ là chuyện vặt.

Gương mặt của Bạch Nhược ông ta sớm đã ghi nhớ, chuyện xưa Lý Thanh Diệp điều đem ra kể hết cho lão ta nghe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play