Một giọng nói cố vặt âm thanh thật lớn: "Giám đốc Cố đã từ chức, công khai rời khỏi tập đoàn Cố thị, anh ấy từ khi dính dáng với ai kia liền gặp trắc trở, đúng là sao chổi mà.”
Liên quan gì đến mình chứ?
Bạch Nhược vờ như không nghe thấy, cố gắng tập trung mà đọc sách.
Lý Thanh Diệp vẫn không thoả mãn, tiếp tục lời ra ý vào giọng điệu vô cùng khó nghe.
"Đúng là vừa nghèo vừa điếc."
Bạch Nhược không thể im lặng được nữa, cô ngẩng mặt lên nhìn Lý Thanh Diệp, ánh mắt không né tránh không một chút rụt rè, chống tay lên cầm mà nói: "Đã ngu còn không chịu ôn bài.”
Cô biết hoàn cảnh của mình bây giờ nhưng không thể tiếp tục nhịn.
Bạch Sang Sang ngồi ở một góc đang ôn bài, nghe lời này của Bạch Nhược cũng phải rén vài phần.
Lý Thanh Diệp đập mạnh xuống bàn, đi đến chỗ của Bạch Nhược với vẻ mặt tức giận.
"Mày nói ai ngu?"
Câu nói vừa rồi không dành cho Lý Thanh Diệp thì dành cho ai nữa đây?
Bạch Nhược không nhìn cô ta, Lý Thanh Diệp kéo gần khoảng cách, cô đang ngồi còn cô ta thì đứng nếu còn nhìn nữa há chẳng phải là ngước nhìn sao?
Lý Thanh Diệp tỏ thái độ, lấy quyển sách đang đặt ở trên bàn gạt phăng ra, nhẹ nhàng ngồi lên bàn của Bạch Nhược.
"Này! Quay về chỗ mày đi."
Không phải là giọng nói của Bạch Nhược nó là của Bạch Sang Sang.
"Bạch Sang Sang? Mày bị sốt hả thương hại nó làm gì? À đúng rồi. Nó là em gái của mày mà, không bênh vực thì không phải rồi." Lý Thanh Diệp tỏ ra bất ngờ, lại mỉa mai vài câu trọng tâm trong lời nói vẫn là hai từ 'thương hại'.
Rõ ràng là cô ta muốn trả thù việc tiếp cận lúc trước đây mà.
Không chỉ Lý Thanh Diệp bất ngờ mà ngay cả Bạch Nhược cũng giật mình khi nghe được câu nói đó phát ra từ miệng Bạch Sang Sang không ngờ rằng cô ta sẽ lên tiếng, dù là thương hại thì trước giờ cũng chưa từng có. Cả lớp im lặng như tờ hóng chuyện vui sắp diễn ra.
Bạch Sang Sang đứng lên đi đến chỗ của Bạch Nhược thẳng tay xô mạnh Lý Thanh Diệp làm cho ả loạng choạng té xuống sàn.
Người trong lớp lúc này không ít, ai cũng đều nhìn thấy. Sau cú ngã của Lý Thanh Diệp ai nấy cũng đều im lặng quay về chỗ của mình. Hai người họ đánh nhau thì có chuyện hay để xem, nghĩ vậy nên không ai đứng lên can ngăn hay nói lời dư thừa. Bạch Nhược bị kẹt ở giữa ngoan ngoãn mà giữ im lặng.
Mặt của Lý Thanh Diệp đỏ lên, máu dồn hết về não. Hành động vừa rồi làm cho cô ta bị mất thể diện, đứng phắt dậy trừng Bạch Nhược. Dồn lực nắm tóc cô đập mạnh xuống bàn tiếp đến lôi ra khỏi chỗ ngồi điên cuồng trút giận.
"Cái thứ dơ bẩn như mày có quyền nói ai chứ? Con đỉ, thứ như mày không có tư cách để đến trường học, nên leo lên giường với mấy ông già cầu xin những loại người đó nuôi mày qua ngày." Lời lẽ ác ý đều bị Lý Thanh Diệp lôi ra nói một thể.
Bạch Sang Sang cứng người, cô ta cũng từng làm những hành động không khác gì Lý Thanh Diệp, cũng chửi rủa những từ thô thiển như vậy. Nhưng lúc trước cô ta không hề cảm giác tội lỗi, sao bây giờ lại cảm thấy tức giận về hành động của Lý Thanh Diệp như vậy? Theo lý mà nói phải thấy thỏa mãn đứng một bên cười phá lên hùa theo mà chà đạp Bạch Nhược. Phải thấy hả giận khi trả được món nợ mà Bạch Nhược gây ra trước đây.
Trước đây Bạch Nhược đi đến trường chỉ bị cô lập, không hề bị đánh đập. Đây là lần đầu tiên Bạch Sang Sang nhìn người khác đánh Bạch Nhược. Đến mẹ của cô ta Dung Chỉ cũng chưa từng đánh đập như thế cùng lắm chỉ là một cái tát rồi chửi rủa.
Đầu của Bạch Nhược vì cú đập lúc nãy đã rỉ máu, cô không hề phản kháng, không có khả năng, có thể cứng rắn trong lời nói nhưng thể chất thì không, chỉ chịu đựng.
Đó cũng là lý do Lý Thanh Diệp chọn đối tượng trút giận là Bạch Nhược chứ không phải Bạch Sang Sang. Dù sao Bạch Nhược cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà, vụ ồn ào này đến tay giám thị người chịu thiệt vẫn là Bạch Nhược mà Bạch gia cũng không trách cô ta.
Trong phút chốc cả lớp đều sững người, tưởng chừng không khí xung quanh lạnh đến mức âm độ.
"Máu?" Lý Thanh Diệp dừng tay không đánh Bạch Nhược nữa đưa tay sờ lên đầu mình, chuyển mắt nhìn về phía Bạch Sang Sang đầu óc choáng váng.
Bạch Nhược khi nhìn rõ mọi thứ xung quanh cũng hoảng loạn, Lý Thanh Diệp ngã ra sàn với cái đầu bê bết máu.
Vừa rồi Bạch Sang Sang cầm cái ghế đập thẳng vào đầu Lý Thanh Diệp.
Bạch Nhược run rẩy nhìn Lý Thanh Diệp đã ngất đi, xong lại nhìn Bạch Sang Sang khó hiểu mà hỏi: "Chị, đang làm gì vậy?"
Ừ? Mình đang làm ra loại hành động gì đây? Bạch Sang Sang đứng im tại chỗ đối mặt với Bạch Nhược mà tự hỏi lòng mình.
Mọi chuyện ngày càng tệ đi, giám thị cũng đã đến nơi. Xe cấp cứu đến đưa Lý Thanh Diệp vào bệnh viện.
Ông bà họ Lý nghe con gái của mình nhập viện thì chạy đến ngay lập tức, Bạch Sang Sang và Bạch Nhược ngồi ở ngoài chờ Lý Thanh Diệp còn ở trong phòng cấp cứu. Quần áo của Bạch Nhược vừa xọc xệt vừa bẩn, vết thương trên trán còn chưa được xử lý.
Bạch Sang Sang đứng lên rời đi, bỏ lại một mình Bạch Nhược, cả hai ngồi cùng nhau bầu không khí càng khó thở. Đi cũng tốt, ít ra Bạch Nhược có thể tự nhiên mà hít thở.
Sau khi Bạch Sang Sang rời đi đã có một đôi vợ chồng đi đến, càng tiến gần lại chỗ Bạch Nhược thì càng tức giận đỉnh điểm là gián xuống một cái tát.
Chát
Mặt mũi của Bạch Nhược đau điếng, tối sầm lại vì cái tát. Ngẩng mặt lên thì đã thấy một đôi vợ chồng, người vợ thanh lịch người chồng nhã nhặn.
"Mày là người đánh con gái tao?" Bà Lý chất vấn.
Bạch Nhược mệt mỏi nói: "Không phải là cháu!"
Một cái tát nữa giáng xuống, khoé miệng cũng chảy máu luôn rồi. Đến đứng còn đứng không vững.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT