"Phu quân, ngươi đã ngủ chưa?"

Trước kia tắm xong Triệu Bảo Châu đều mau chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng hôm nay lại mở mắt trao tráo.

"Chuyện gì?" Mặc dù Ngải Thiên trả lời y nhưng mắt cũng không hé mà ngửa mặt nằm im không nhúc nhích.

Vừa nghe giọng Ngải Thiên, Triệu Bảo Châu lập tức tỉnh táo, nằm thẳng cũng không được mà nằm nghiêng chống đầu khẩn trương nói: "Hôm nay tên khốn kia đứt rễ đương nhiên là chuyện tốt vì dân trừ hại, nhưng dù sao hắn cũng là con trai thôn trưởng, sau này chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn mới được, ta vốn định sửa nhà nhưng giờ đành thôi vậy, nếu chúng ta ở thôn Triệu Gia này bị chèn ép thì khỏi cần chịu đựng nữa, nếu không thể tiếp tục sống ở đây thì chúng ta thu dọn đồ đạc chuyển tới nơi khác, tội gì phải ở đây chịu nhục."

Triệu Bảo Châu kéo áo Ngải Thiên không buông tay, huyên thuyên nói về dự định tương lai.

Tuy hôm nay y không thèm nể mặt thôn trưởng nhưng thực ra cũng chẳng có thế lực nào chống lưng, vì vậy khó tránh khỏi lo âu, sợ mình làm ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.

"Đừng lo."

Ngải Thiên ngủ mơ màng, lời Triệu Bảo Châu nói loáng thoáng bên tai, hắn dứt khoát đưa tay ôm chặt người vào ngực.

"Nếu hôm nay hắn chết thì đúng là cuộc sống sau này của chúng ta sẽ không tốt hơn. Nhưng hôm nay hắn chưa chết, vậy cuộc sống tồi tệ sau này đều do hắn tự làm tự chịu thôi, chẳng liên quan gì đến hai ta cả."

Người trong ngực vừa mềm vừa ấm, Ngải Thiên khựng lại, đột nhiên nhớ tới những lời dơ bẩn từ miệng tên kia.

【Nhìn thân hình kia của y cũng đủ biết mắn đẻ......】

Chậc, Ngải Thiên tặc lưỡi.

Để tên súc sinh kia chết thật quá dễ dàng rồi, hắn còn phải từ từ hưởng thụ tuổi già nữa chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play