"Hình như cậu ấy cho rằng người anh Cảnh Nam thích là con, cậu ấy muốn đâm chết con, con vẫn luôn coi cậu ấy là bạn thân, con cũng không biết tại sao cậu ấy lại muốn làm thế." An Sơ Tuyết khóc sướt mướt, làm cho người ta thương hại.
Tiêu Cảnh Nam ngồi trên ghế, hai tay để trên đầu gối, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên nhìn An Sơ Tuyết một cái, ngay sau đó lại cúi đầu xuống, đáy mắt u ám không rõ.
Lúc đó bà An rất tức giận: "Này... Mặc Tinh này, mệt tôi còn coi cô ta như con gái, thế mà cô ta lại làm ra cái chuyện mất trí này! Tôi phải tố cáo cô ta, cho cô ngồi tù!"
"Mẹ..." An Sơ Tuyết khóc lóc túm lấy cánh tay của bà ta, lắc đầu lia lịa: "Đừng, cậu ấy là bạn thân của con, con..."
Ông An đứng ở bên cạnh, nhìn con gái, tựa như đang nghĩ tới điều gì đó.
Bà Giang hận rèn sắt không thành thép, vừa đau lòng vừa phẫn nộ đánh gãy lời cô ta: "Con có biết là con đã suýt chết không hả? Con có biết là chân con đã bị gãy rồi không hả, sau này con không thể khiêu vũ được nữa! Đã đến lúc này rồi, vậy mà con vẫn còn nói thay cho kẻ giết người kia!"
Nghe vậy, An Sơ Tuyết sửng sốt.
Cô ta nhìn đùi phải của mình, thử hoạt động một chút, khi phát hiện đùi phải không chuyển động được, cô ta há miejng, nước mắt rơi xuống.
Đáy mắt An Thiếu Sâm tràn ngập rối rắm và đau khổ, anh ta nhíu mày, nói: "Trong đây có hiểu nhầm gì đúng không? Ngày thường Mặc Tinh có hơi hồ nháo, nhưng..."
Bốp!
Bà An tát một cái thật mạnh lên mặt anh ta, bà ta run run chỉ tay vào anh ta: "Bình thường con không ngại mất mặt, theo đuổi kẻ giết người kia đến nỗi ai ai cũng biết thì cũng thôi đi, bây giờ cô ta đã muốn đâm chết em gái con rồi, thế mà con vẫn còn nói thay cho cô ta ư?"
Bà ta thở phì phò, giọng nói bởi vì nâng cao giọng quá mà nghe hơi sắc nhọn: "Chẳng lẽ em gái con có thể lấy tính mạng của mình đi oan uổng cho kẻ giết người đó ư?"
An Sơ Tuyết không có trách anh ta, cô ta chỉ nằm trên giường, hai mắt rưng rưng nhìn anh ta, đáy mắt tràn ngập bi thương.
An Thiếu Sâm bị cô ta nhìn trong lòng cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, anh ta ôm bên mặt bị đánh, trong lòng hơi đau đớn: "Sơ Tuyết, xin lỗi, nếu không phải trước kia anh bảo em đi làm bạn với cô ấy, bây giờ em cũng sẽ không... như thế này."
"Anh, anh đừng tự trách nữa, bây giờ chân em mất rồi, nhưng em vẫn còn sống mà. Có thể còn sống, là tốt nhất rồi!" An Sơ Tuyết miễn cưỡng mỉm cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Nếu như cô ta trách mình, đánh mình, lòng An Thiếu Sâm còn có thể dễ chịu hơn chút. Gi ờ đây một dancer như con bé đến nhảy cũng không nhảy được, lại còn đi an ủi anh ta, điều này làm cho anh ta cảm thấy trong lòng chẳng có tư vị gì cả.
Anh ta nắm tay thành nắm đấm, đáy mắt tràn ngập đấu tranh và phẫn hận, anh ta nhìn em gái đang nằm trên giường bệnh, trịnh trọng nói: "Sơ Tuyết, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em!"
"Đây mới là dáng vẻ của một người làm anh chứ, đi, đi cùng mẹ đến nhà họ Mặc tìm kẻ giết người kia!" Bà An túm An Thiếu Sâm đi ra ngoài, quay đầu nhìn ông An một cái: "Ông cũng đi cùng tôi đi!"
Ông An đồng ý, sau đó nói với Tiêu Cảnh Nam vẫn một mực trầm mặc không lên tiếng: "Cảnh Nam, Sơ Tuyết giao cho cháu chăm sóc nhé, nói cho cùng, con bé cũng vì cháu mới bị thương."
Ông ta vỗ vai Tiêu Cảnh Nam, liếc mắt sâu xa nhìn An Sơ Tuyết một cái, sau đó trong lời giục của bà An, đi ra khỏi phòng bệnh.
Vào khoảng khắc cánh cửa đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết.
An Sơ Tuyết lau nước mắt trên mặt, cố gắng mỉm cười, nói: "Em không sao, anh Cảnh Nam ở công ty cả ngày cũng đã mệt rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi, em sẽ không vì không nhảy được nữa mà đi tự sát đâu."
Tiêu Cảnh Nam nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì.
"Được, em thừa nhận gãy đi một cái chân không thể nhảy được nữa là một đả kích lớn đối với em, nhưng em tuyệt đối sẽ không nghĩ không thông rồi tự sát." An Sơ Tuyết cười chua sót.
Cô ta cắn môi, vẻ mặt thê lương: "Em chỉ không ngờ, Mặc Tinh sẽ vì cô ấy nghĩ rằng em thích em, liền lái xe muốn đâm chết em... bị bạn thân đối xử như vậy, em vẫn rất buồn."
Nói xong, cô ta ngẩng đầu, tự như lơ đãng nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái, nhưng không ngờ anh cũng đang nhìn cô ta, cô ta hoảng hốt cúi đầu, mặt và tai đã đỏ lên.
Chuyện của Mặc Tinh và An Thiếu Sâm đã khiến Tiêu Cảnh Nam đủ phiền rồi, kết quả hôm nay lại xảy ra chuyện Mặc Tinh 'đâm người'.
Ánh mắt anh lành lạnh nhìn An Sơ Tuyết: "Mặc Tinh ngốc à? Lúc nào không đâm cô, cứ phải đâm cô vào ngày sinh nhật của cô ấy rồi trước mặt bao nhiêu người nữa?"
"Hôm qua anh Cảnh Nam nghi ngờ em, hôm nay anh vẫn nghi ngờ em à?" An Sơ Tuyết đưa tay chỉ vào mình, trong nỗi uất ức nhiễm thêm sự phẫn nộ và tuyệt vọng: "Nguyện vọng lớn nhất đời này của em, chính là trở thành một vũ công chân chính, biểu diễn trước mặt tất cả người trên thế giới."
"Lẽ nào em sẽ đánh cược mạng của mình, mạo hiểm bị đâm chết và đâm tàn tật, để hắt nước bẩn cho Mặc Tinh sao? Em làm thế để làm gì?"
Tiêu Cảnh Nam không có vì những lời này của cô ta mà nghĩ khác, anh lạnh lùng cười một tiếng: "Tôi không phải là cô, làm sao tôi biết cô muốn thế nào?"
"Anh Cảnh Nam vẫn không tin... tưởng em sao?" Đáy mắt An Sơ Tuyết tràn ngập khó tin, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống, cô ta cảm thấy oan ức: "Mặc Tinh đã cùng với anh em làm chuyện có lỗi với anh rồi, tại sao anh vẫn bất công như vậy?"
Nghe thấy thế, Tiêu Cảnh Nam nhíu mày, anh đứng dậy, giọng nói đã lạnh hơn vừa nãy mấy phần: "Chuyện giữa tôi và cô ấy, không cần cô lắm miệng."
"Anh đã yêu Mặc Tinh rồi, cho nên cô ta bắt cá hai tay, anh vẫn từ bỏ cô ta, bênh cô ta đúng không?" Trong mắt An Sơ Tuyết là ảnh ngược của anh, ngón tay nắm chặt bộ quần áo bệnh nhân, có không cam tâm, có tủi thân, còn có phẫn nộ và ghen tị.
Tiêu Cảnh Nam không nhìn cô ta, anh phủ định ngay lập tức: "Không!"
"Thế tại sao anh Cảnh Nam không tin em?" Giọng nói của An Sơ Tuyết tràn ngập thống khổ: "Chuyện Mặc Tinh lái xe đâm em, bao nhiêu người đã nhìn thấy, lẽ nào em lại khiến cho Mặc Tinh lái xe đâm em chắc?"
Tiêu Cảnh Nam lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Cô không cần Mặc Tinh lái xe đâm cô, cô chỉ cần động tay động chân vào phanh xe của cô ấy, sau đó chủ động chạy đến trước xe của cô ấy là được."
Ngày thường, Mặc Tinh hồ nháo hơi ngang ngược hơi quấn người, nhưng tuyệt đối không có gan giết người, anh đã từng trông thấy dáng vẻ cô ấy giết con gà mà còn bị dọa đến nỗi dao cầm không chắc.
Im lặng.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều không nói chuyện nữa.
Bầu không khí trong phòng bệnh tựa như bị người ta rút đi từng chút từng chút dưỡng khí vậy, khiến người ta hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
An Sơ Tuyết nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Cảnh Nam, tia sáng trong đôi mắt dần ảm đạm, cuối cùng là trống rỗng: "Anh Cảnh Nam không tin em, em cũng hết cách."
Cô ta nhếch môi: "Em vốn không định tố cáo Mặc Tinh, nhưng anh đã không tin em như vậy, em đành phải truy tố Mặc Tinh tội giết người không thành."
Thấy Tiêu Cảnh Nam không để ý, An Sơ Tuyết lấy điện thoại ra, bật ra một đoạn ghi âm.
"An Sơ Tuyết, chết đi, cô đi chết đi!"
Là giọng của Mặc Tinh, sau đó là một tiếng va chạm thật lớn.
Con ngươi của Tiêu Cảnh Nam khẽ co rút, cơ mặt căng thẳng: "Sao cô có đoạn băng ghi âm này?" Anh vẫn không tin chuyện Mặc Tinh đâm người, ánh mắt chợt lóe rồi nói: "Chuyện Mặc Tinh đâm cô, cô đã chuẩn bị từ sớm rồi nhỉ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT