Sâu trong mắt An Sơ Tuyết hiện lên tình yêu mờ mịt, cô ta gần như là tham lam nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em cũng không biết cậu ấy nghĩ gì, nhưng em có thể nói với anh Cảnh Nam rằng, đây không phải là lần đầu tiên em bắt gặp bọn họ ở cùng nhau. Vả lại giống như em đã nói trước đó, em không cần thiết phải hắt nước bẩn lên người bạn thân em và anh trai em."'
"À!" Tiêu Cảnh Nam cười lạnh một tiếng, anh chỉ cảm thấy cỗ rối bời kia theo tứ chi bách hải lan tràn đi, bây giờ từng tế bào đều cực kỳ bực bội, giống như là đao cắt lửa nướng, cực kỳ khó chịu: "Dựa vào đâu à tôi tin lời nói từ một phía của cô?"
An Sơ Tuyết khẽ thở dài: "Anh Cảnh Nam, cho dù những lời vừa nãy là em nói linh tinh, thế hình ảnh anh nhìn thấy vừa nãy thì giải thích như thế nào đây?"
Cô ta cười khổ một tiếng, tự giễu nói: "Chẳng lẽ em là bà đồng, có thể khống chế được Mặc Tinh, khống chế được anh trai em à?"
Đã gần tới tháng mười, độ ấm cũng không cao, nhưng mồ hôi trên trán Tiêu Cảnh Nam đang ùn ùn chảy xuống.
Anh vén tay áo lên, đường cong đẹp mắt trên cánh tay, gân xanh hiện lên, thoạt nhìn thật là dữ tợn.
An Sơ Tuyết chưa bao giờ thấy anh lộ cảm xúc ra ngoài, giờ phút này anh lại vì chuyện của Mặc Tinh mà thất thố đến vậy, đáy lòng cô ta đắng chát: "Em vốn chưa định nói những điều này, nhưng ngày mai em sẽ đính hôn với Mặc Tinh rồi, sau khi do dự mãi em mới quyết định nói cho anh biết sự thật."
Cô ta thở dài, trên vầng trán lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Em thực sự không muốn nhìn anh bị lừa gạt, cũng không muốn nghe người khác nói người chị em của em không đứng đắn, nói anh em chen chân vào chuyện tình cảm của hai người. Em nói cho anh biết chân tướng sự việc, em cũng rất đau lòng."
"Đừng nói chuyện này cho người khác!" Tiêu Cảnh Nam nói ra một câu, vẻ mặt có hơi hoảng hốt bước lên xe, ngay sau đó anh đã khởi động xe, rời khỏi nhà họ An.
An Sơ Tuyết thấy chiếc xe dần xa khỏi tầm mắt của mình, vẻ mặt phức tạp mà chua sót.
Anh Cảnh Nam luôn miệng nói không thích Mặc Tinh, chỉ vì nhu cầu lợi ích nên mới kết thông gia với nhà họ Mặc, Nhưng biểu tình của anh hôm nay, rõ ràng đã là đã rung động với Mặc Tinh nhưng bản thân lại không biết...
Mấy tiếng đồng hồ, đối với người khác mà nó thì trôi qua rất nhanh, Tiêu Cảnh Nam thì lại cảm thấy rất dày vò.
Anh ra khỏi nhà họ An xong liền nhanh chóng đến công ty, quản lý tài vụ đi sang đưa báo cáo hàng tháng cho anh, anh chẳng nghe vào tai gì cả. Thư lý cầm văn kiện phải ký tới, anh đã ký nhầm chỗ ký ở hai ba văn kiện, còn có một văn kiện ký thành tên của Mặc Tinh.
Năng suất quá thấp, anh dứt khoát đi ra ngoài công ty luôn. Trước khi lên xe, anh đã ném chiếc nhẫn vừa mua hồi chiều vào thùng rác, sau đó lái xe rời khỏi công ty.
Nhưng mà lúc đến đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, anh nhíu mày, đánh tay lái, lại đi về công ty.
Nhân viên vệ sinh của Tập đoàn Tiêu Thị đang xử lý rác, miệng túi rác đã được buộc lại rồi, đang chuẩn bị vứt lên xe.
Tiêu Cảnh Nam ngồi trên ghế lái, ngón tay thon dài đẹp đẽ gõ lên vô lăng.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm nhân viên vệ sinh, ngồi thẳng người, lại ngồi xuống, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, đợi đến khi nhân viên vệ sinh lái xe định đi, anh trầm mặt bước nhanh xuống xe, gọi nhân viên vệ sinh lại.
"Anh là tổng giám đốc Tiêu à?" Nhân viên vệ sinh nhìn anh một lúc, trên khuôn mặt già như vỏ câu nhiễm vài phần kinh ngạc và vui mừng.
Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng: "Phiền cô chờ một lát."
Anh nhíu mày cầm túi rác ở trên cùng xuống, chịu đựng mùi thối rồi cầm chiếc hộp đựng nhẫn ra.
"Cảm ơn." Tiêu Cảnh Nam buộc lại miệng túi rác, sau đó lại ném lên xe một lần nữa, sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên và kinh hãi của nhân viên vệ sinh, nhanh chóng ngồi lên xe.
Không biết những đồ uống được ném vào trong túi rác kia đã dính lên bộ comle của anh, vừa chua thối lại vừa nhiễm mùi đồ uống làm cho người ta buồn nôn.
Tiêu Cảnh Nam cởi áo khoác ra, ném ra ghế sau, sau đó lái xe mở cửa sổ ra.
Một cơn gió mát thổi tới, mùi cỏ câu thổi bay mùi chua thối trong xe, nhưng lại làm cho cơn giận trong lòng Tiêu Cảnh Nam càng thêm bùng nổ.
Anh đấm mạnh một quyền lên vô lăng, trên gương mặt tuấn tú phủ đầy mây đen, khiến cho người ta không rét mà run.
Hôm nay Sơ Tuyết gọi anh ta tới, tất nhiên là có phần trăm tính kế anh, nhưng mà giống như cô ta nói, cô ta có giỏi đến mấy thì cũng không phải bà đồng, cô ta không thể khống chế tâm trí của Mặc Tinh, để cô đi làm chuyện mập mờ với An Thiếu Sâm như thế...
Mặc Tinh... Mặc Tinh!
Tiêu Cảnh Nam mắt lạnh cầm hộp quà, bàn tay giơ ra tới cửa sổ rồi lại thu về. Nỗi bực bội và tức giận trong lòng không có chỗ giải tỏa, anh đấm mạnh vào ngực mấy cái, cắn răng ném hộp nhẫn cùng chỗ với chiếc áo khoác.
Rừ....
Rừ...
Điện thoại vang lên tiếng rung.
Tiêu Cảnh Nam đưa mắt nhìn màn hình hiển thị, Là Mặc Lôi gọi điện tới!" Mặc Lôi sốt ruột hỏi: "Ngày mai là sinh nhật của Mặc Tinh, anh đã chuẩn bị quà chưa?"
"Còn nữa, ngày mai là hai người đính hôn rồi, tôi tìm nhóm thu xếp cho hai người một chút, tối nay anh qua đây, luyện đi đứng với Mặc Tinh một chút!"
Hồi lâu chưa nghe thấy tiếng trả lời, Mặc Lôi ở đầu dây bên kia a lô a lô mấy tiếng: "Tiêu Cảnh Nam, anh có nghe thấy ông đây nói không hả? Nếu nghe dược thì ừ một tiếng!"
"Tối nay tôi không rảnh." Tiêu Cảnh Nam nắm chặt điện thoại rồi đáp một câu, rồi cúp máy luôn, sau đó kéo số điện thoại của hai em anh Mặc Tinh Mặc Lôi vào danh sách đen, hai tay bụm mặt tựa lưng vào ghế.
Mặc, Tinh, trước kia anh không nên mềm lòng, đồng ý đính hôn với cô!
Tiêu Cảnh Nam đã sống hai mươi hai năm, chưa bao giờ bị người ta đùa bỡn.
Không phải là anh thích Mặc Tinh nhiều lắm, nhưng người phụ nữ đã quyết định muốn đính hôn với anh, lại đi dây dưa không rõ với người đàn ông khác... Đôi mắt anh ta hung ác, anh ta ngồi thẳng dậy, khởi động xe.
Một đêm ngủ không ngon, ngày hai mươi tám tháng chính, ban ngày anh cũng hơi mất tập trung, họp và xử lý văn kiện đều mất tập trung.
Đến sáu giờ chiều, Tiêu Cảnh Nam mặc áo khoác lên, lái xe đi về phía nhà họ Mặc.
Khoảng thời gian này, họ Mặc dựa vào chuyện Mặc Tinh sắp đính hôn với anh, mà buôn bán thuận lượi.
Nhưng hôm qua Mặc Tinh đã cho anh một bất ngờ lớn như thế, anh không ngại hủy bỏ lễ đính hôn của hai nhà trên bữa tiệc sinh nhật của cô làm món quà tặng cô!
Nhưng mà...
Phanh!
Trước biệt thự nhà họ Mặc, xe thể thao của Mặc Tinh đã đâm vào An Sơ Tuyết.
Máu tươi đỏ sẫm nhiễm lên lễ phục trắng nõn của An Sơ Tuyết, máu tươi uốn lượn trên mặt đất, tất cả mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ giờ phút này.
An Sơ Tuyết được đưa đến bệnh viện cấp cứu, hơn hai tiếng sau thì cấp cứu thành công, bác sĩ nói chân của cô ta vẫn có thể chữa khỏi được, mấy năm sau có thể đi lại bình thường, nhưng mà không thể khiêu vũ được nữa.
Lúc cấp cứu, Tiêu Cảnh Nam cũng ở đó, anh cùng mấy người nhà họ An đều nghe thấy những lời mà An Sơ Tuyết nói trong cơn mê: "Mặc Tinh, chúng ta là bạn thân, cậu đừng đâm tới..."
Sau đó cô ta hét lên một tiếng, tỉnh dậy.
Bà An đau lòng chảy nước mắt, ôm cô ta vào lòng hỏi: "Trong mơ con bảo Mặc Tinh đừng đâm con là sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT