Edit: Annh

Beta: Kudo

======================================

Cảm giác không có trọng lượng dần xâm chiếm đại não, phải một lúc sau cảm giác khó chịu này mới biến mất, tiếp theo là cảm giác ngứa ran khi ngâm mình trong nước lạnh.

Xung quanh vẫn tối đen như cũ, nhưng mắt đã có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ.

Bên tai nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng sấm ầm ầm, nhưng không có mưa rơi từ trên đầu xuống.

Bạch Lạc khó khăn lấy lại trọng tâm, khẽ cử động tay chân, phát hiện không gian mình đang ở thực sự rất hẹp, vừa đưa tay lên liền chạm phải chướng ngại vật lạnh lẽo.

Mò mẫm dọc theo các chướng ngại vật, Bạch Lạc phát hiện mình đang chạm vào một tấm ván gỗ. Bây giờ Bạch Lạc phát hiện mình đang ở trong một chiếc thùng gỗ chỉ có thể chứa một người, thùng gỗ chứa đầy nước lạnh và rất nhiều đá. Cảm giác bờ vai lạnh đến thấu xương.

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, xương cốt toàn thân gần như đông cứng.

Bạch Lạc khẽ cau mày, cố gắng chống thùng đứng lên.

Chỉ là, ngay khi vừa nhấc tay lên, liền va phải một vật gì đó, cảm giác sợ hãi liền trào lên.

Động tác của Bạch Lạc đột nhiên dừng lại, khẽ nín thở giữ nguyên tư thế hiện tại, đầu ngón tay không dám nhúc nhích, ngay cả nhịp tim dường như cũng bị kiềm chế, thoáng qua giống như một tác phẩm điêu khắc.

Thứ anh chạm vào là một mảng da, nhưng không có nhiệt độ trên da, mà là cảm giác tê dại, cứng ngắc, dính đầy nước sưng tấy lên.

Trong một nơi xa lạ và ẩm ướt này, có một vài âm thanh nhỏ xen lẫn tiếng mưa bên ngoài, kề sát từ da đầu truyền đến, giống như âm thanh một con rắn đang phun nọc độc, làm cho da đầu người ta tê dại.

“Tí tách ——”

“Tí tách ——”

Chất lỏng nhớp nháp nhỏ từng giọt từng giọt lên mặt Bạch Lạc, âm thanh sột soạt ẩm ướt nặng nề kéo dài quanh tai anh.

Những lọn tóc rối ướt đẫm từ từ rơi xuống trên cổ, như thể một con quái vật đang được treo trên đỉnh đầu anh.

Bạch Lạc khẽ đảo ánh mắt, chậm rãi nhìn lên phía trên.

Lúc sắp nhìn thấy phía trên, tia chớp chói mắt đột nhiên xuyên thủng bầu trời, ánh sáng chói lóa lên một lúc, một cái đầu lộn ngược đột nhiên rơi xuống trước mắt hắn, hốc mắt tối om đối diện trước mặt Bạch Lạc, khoảng cách phóng đại khiến ánh mắt Bạch Lạc gần như hoàn toàn chìm trong đôi mắt đen thui phía đối diện.

Bạch Lạc:!

Vừa bắt đầu trò chơi đã gặp phải tình huống kích thích như vậy, Bạch Lạc không những không cảm thấy sợ hãi mà ngược lại nhanh chóng bị kích thích, cơ thể bắt đầu dần dần nóng lên, cơ thể cứng ngắc từ nãy đến giờ cũng bắt đầu trở nên linh hoạt.

Mặc dù không thể hiểu được tại sao mình phải mặc váy cưới, Bạch Lạc vô cùng không thoải mái, nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng gì.

Bạch Lạc nhanh chóng bình tĩnh nhớ lại những cảnh mà mình đã thấy khi tia sét xẹt qua.

Tóc dài tới gót chân, không có hầu kết, có thể là phụ nữ.

Hốc mắt hõm vào, không có tròng mắt, da sưng tấy và màu da đỏ tía, nét mặt trông rất sợ hãi, miệng há hốc nhưng chưa mở hết ra, nói cách khác người phụ nữ này chắc là sợ hãi và muốn hét lớn, nhưng chưa hoàn toàn hét lên.

Có thể phán đoán đại khái là người phụ nữ này bị hù chết, sau khi chết, thi thể bị ngâm trong nước một thời gian dài.

Khi Bạch Lạc vừa đến nơi này, còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của người khác, sau đó người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện, nói cách khác, người phụ nữ này rất có thể là một hồn ma.

Nhưng vì anh có thể chạm vào đối phương nên cho dù có phải là ma hay không cũng không quan trọng.

Bạch Lạc khẽ nhúc nhích ngón tay, khớp xương phát ra tiếng động nhẹ.

Ma nữ vốn đang nhìn thẳng vào Bạch Lạc, dường như nhận được chỉ thị nào đó, đột nhiên mở miệng cắn về phía Bạch Lạc.

Bạch Lạc khẽ cong môi, một tay chống đỡ mép thùng gỗ nhảy ra khỏi đó, sau đó nhanh chóng túm tóc ma nữ nhét một phần vào miệng ma nữ, phần còn lại thì trói chặt tay chân.

Ma nữ há to mồm, kinh ngạc trợn to hai mắt.

Như muốn tự hỏi, ai mới là ma a–?

Bạch Lạc đè đầu ma nữ xuống, muốn đè ma nữ vào trong thùng gỗ.

"A--"

Bên ngoài đột nhiên có tiếng hét của phụ nữ khác.

“Lạch cạch!” Với một âm thanh, tất cả các bóng đèn dây tóc trong phòng đột nhiên sáng lên.

Không đợi Bạch Lạc thực hiện tiếp hành động của mình, ma nữ đột nhiên tan biến như mây khói, không còn tìm được dấu vết, cứ như mọi thứ chỉ là ảo ảnh mà Bạch Lạc ảo giác thấy.

Chỉ là những vết ướt trên sàn nhà đã nhắc nhở Bạch Lạc rằng mọi chuyện vừa xảy ra là có thật.

Có tiếng bước chân hỗn loạn ở hành lang bên ngoài, sau đó là tiếng gõ cửa và những lời hỏi thăm từ chủ cửa hàng.

“Quý khách, cho hỏi anh có bị làm sao không?”

Sau đó có tiếng cửa mở nhẹ và câu trả lời đầy hoảng hốt của người phụ nữ.

“Ông chủ, vừa rồi hình như có thứ gì đó đã đến phòng tôi--”

Chủ tiệm đứng ở cửa hỏi người phụ nữ chi tiết, cuộc trò chuyện giữa hai người trở nên có chút mờ nhạt.

Nhưng Bạch Lạc không có ra ngoài tìm hiểu tình hình, mà ở trong phòng quan sát tình hình căn phòng mình đang ở.

Trong phòng không có công tắc hay ổ cắm, ánh sáng ban nãy cũng không phải do Bạch Lạc điều khiển.

Trong góc phòng đặt một chiếc giường gỗ đơn giản, có một tấm gương dài nửa người được treo trên tường đối diện với giường, bên cạnh giường có một chiếc bàn cà phê nhỏ đơn giản, có một cái balo được đặt trên bàn cà phê.

Kế bên Bạch Lạc, có một cái xô gỗ đựng đầy nước đá, còn có một bó hoa cưới lẻ loi nằm trên mặt đất.

Bạch Lạc cúi người nhặt bó hoa, đang định xem xem có cái gì bên trong chiếc ba lô trên bàn cà phê thì nghe có bước chân trên hành lang đang đi về phía phòng Bạch Lạc.

“Cốc cốc cốc ——” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa giòn giã, chính là chủ tiệm đi tới.

Bạch Lạc chỉ có thể tạm thời từ bỏ ba lô, một tay cầm váy ướt cùng bó hoa nhẹ nhàng đi về phía cửa, không có mở cửa cho đối phương, cũng không có nhìn qua. Anh bình tĩnh đứng bên cửa và cẩn thận lắng nghe động tĩnh từ bên ngoài.

“Quý khách, quý khách có ở đó không?” Bên ngoài có tiếng hỏi vọng vào.

Bạch Lạc không trả lời.

Mới đến đây, cái gì cũng không biết, việc mở cửa cho một người xa lạ rất nguy hiểm.

Huống chi, ở bên ngoài, còn không biết là người hay là quỷ.

Bạch Lạc nắm chặt bó hoa trong tay, nếu đối phương muốn cưỡng ép mở cửa, thì không thể trách anh không khách khí.

Cũng may đối phương cũng không có kiên nhẫn, gõ một hồi thấy không có người để ý tới, liền tự mình rời đi, sau đó gõ cửa phòng bên cạnh.

“Cạch, cạch -”

“Quý Khách, có ở đó không?”

“Cạch -” Cánh cửa bên cạnh đột nhiên được mở ra, một giọng nam thiếu kiên nhẫn nói.

“Có việc gì thì nói lẹ, không thì mau đi nhanh dùm”

“Cho hỏi, anh có thấy thứ gì kỳ lạ không?” Chủ tiệm hỏi với vẻ điềm đạm.

“Không có thấy, đừng làm phiền tôi!” Người đàn ông gắt gỏng trả lời, rồi đóng sầm cửa lại!

Chủ tiệm tiếp tục sang gõ cửa phòng bên cạnh để tìm hiểu sự việc.

Chỉ là về sau, dường như không có ai mở cửa nữa.

Lợi dụng ánh sáng trong phòng, Bạch Lạc không lãng phí thời gian, nhổ một sợi tóc, mắc vào khe cửa, bắt đầu sắp xếp quần áo.

Chân váy cưới quá dài lại còn dính nước, thật vướng víu.

Bạch Lạc nắm lấy một phần váy muốn xé ra, nhưng kỳ lạ, không biết váy cưới làm từ chất liệu gì, rất cứng, có cố xé như thế nào cũng không bị rách được.

Anh bước đến chiếc bàn cà phê nhỏ, cầm chiếc ba lô lên, mở ra, lục tìm một hồi nhưng không thấy dụng cụ như kéo hay dao, chỉ thấy một tấm giấy chứng minh nhân dân và một lịch trình sơ sài.

Bạch Lạc không còn cách nào khác, nhất thời kéo váy lên, buộc lại sau eo, sau đó bắt đầu nhìn lịch trình vừa mới tìm được

Từ lịch trình, Bạch Lạc biết được mình là tới nơi này để du lịch, nơi đây được gọi là Làng San Hô, và nơi ở hiện tại chính là bờ sông của người dân họ Túc.

Tờ giấy đó cũng nhắc nhở anh rằng 11 giờ 40 phút sáng mai, anh cần tập trung ở tầng dưới và lên đường cùng hướng dẫn viên du lịch.

Bạch Lạc đang định xem hành trình tiếp theo, nhưng bóng đèn trong phòng nhấp nháy hai lần rồi lại tắt.

Căn phòng lại trở nên tối tăm, không thể nhìn thấy được thứ gì.

Trong hoàn cảnh tối tăm như vậy cũng không có cách nào tiếp tục đọc lịch trình, trong phòng cũng không có công cụ chiếu sáng, vì vậy Bạch Lạc chỉ có thể từ bỏ, không đọc tiếp nữa.

Nhưng thay vì đặt lịch trình xuống, Bạch Lạc lại duy trì tư thế này ngồi ở trên ghế thật lâu, xác nhận không có cái gì không sạch sẽ rơi xuống nữa, sau đó mới lần mò đi đến giường gỗ bên cạnh nằm xuống.

Sau khi thức cả đêm, Bạch Lạc thức dậy vào rạng sáng ngày hôm sau, lại bắt đầu xem lịch trình của mình.

Không có nhiều nội dung trên lịch trình, Bạch Lạc nhanh chóng ghi nhớ lại tất cả hành trình.

Sau đó, anh bước đến cửa sổ và quan sát quan cảnh xung quanh.

Đây đúng là một nhà nghỉ gần sông, cửa sổ này cũng hướng ra sông, bên dưới dân làng đã bắt đầu di chuyển dọc bờ sông, một số đi bộ, một số dựng quầy bán hàng.

Lời nói và việc làm của dân làng cũng giống như người thường, chỉ khác là màu da của mỗi người rất trắng, trắng đến mức không giống con người.

Tiếng mở cửa nối tiếp nhau bên ngoài hành lang.

Bạch Lạc đi tới tấm gương trước giường gỗ để kiểm tra hình ảnh của mình, vết bẩn đỏ trên mặt vẫn chưa được rửa sạch, nhưng màu sắc đã nhạt đi rất nhiều, trông giống như một vết bớt lớn trên mặt.

Thoạt nhìn, nó trông có hơi đáng sợ.

Bạch Lạc khá hài lòng với hình ảnh này, cảm thấy đã sắp đến thời gian nên mở cửa bước xuống lầu.

Không có nhiều khách ở trong cửa hàng, ngoại trừ Bạch Lạc, những người khác đều đã dùng bữa ở sảnh dưới.

Vì các vị khách đều có màu da bình thường, còn chủ cửa tiệm và nhân viên trong cửa hàng có màu da giống người dân làng ven sông, đều trắng quá mức bình thường, nên rất dễ phân biệt đâu là khách, đâu là dân làng.

Ngồi giữa sảnh là một người phụ nữ trung niên tóc dài, dáng vẻ lầm lì…

Ở bàn bên cạnh người phụ nữ trung niên, có một học sinh trung học khoảng chừng mười bốn, mười năm tuổi, mặc đồng phục học sinh.

Người cuối cùng ngồi bên cửa sổ là một người đàn ông và một phụ nữ. Người phụ nữ tóc tết lại, người đàn ông đầu cắt ngắn và cạo hình tia chớp xung quanh tai. Họ trông rất lôi thôi.

Bản thân Bạch Lộ khá bình thường, nhưng chiếc váy cưới này trên người thực sự quá bắt mắt.

Ngay khi vừa xuất hiện ở đầu cầu thang, một số khách trong đại sảnh liền nhìn anh.

Người phụ nữ trung niên có chút kinh ngạc, tựa hồ không hiểu Bạch Lạc làm sao lại mặc quần áo phiền phức đi đến một nơi nguy hiểm như vậy.

Cậu học sinh dường như không có cảm giác gì, chỉ là liếc nhìn Bạch Lạc một cái, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Còn người phụ nữ với bím tóc, cô ấy thẳng thắn hơn nhiều, quay đầu nhổ nước bọt vào người đàn ông đang ngồi bên cạnh.

"Xong rồi, đây là một tên ngớ ngẩn, tôi cá là anh ta sẽ đi ngay từ đầu."

Giọng nói của người phụ nữ tóc tết không quá lớn, nhưng tất cả những ai có mặt ở đó đều có thể nghe thấy.

Nói xong, người phụ nữ thắt bím tóc nhìn Bạch Lạc với vẻ đoan chính.

Thực lòng mà nói, bản thân Bạch Lạc cũng hơi khó nói về bộ trang phục này, vì vậy, anh không quan tâm đến lời nói của người phụ nữ thắt bím, chỉ đi lấy bữa sáng rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống.

Lịch trình cho thấy sau khi họ khởi hành vào buổi trưa, họ sẽ không thể quay lại đây cho đến lúc 9:30 tối, và không có bữa ăn nào được ghi trên đó.

Vì vậy bữa ăn buổi sáng này rất quan trọng.

Bạch Lạc kiểm tra đồ ăn và không thấy có vấn đề gì liền bắt đầu ăn.

Đồng thời, anh cũng bí mật quan sát quần áo của những người khác, liền phát hiện những người xuất hiện ở đây không phải ai cũng mặc đồ của nữ.

Ví dụ như, người đàn ông đầu cạo hình tia chớp kia và học sinh trung học mặc quần áo nam.

Nhưng họ cũng bước vào ảo ảnh thành công.

Điều này cho thấy điều gì?

Cho thấy là không nhất thiết phải mặc quần áo phụ nữ để vượt qua bức màn ánh sáng.

Nhưng vì chuyện này, liền không thể giải thích được tại sao cái ứng dụng đó lại bắt anh mặc đồ của nữ ….

Bạch Lạc muốn thay quần áo của mình. Nhưng váy cưới trên người anh không thể cởi ra được. Không chỉ váy cưới, cả mạng che mặt, găng tay, thậm chí cả giày cao gót trên chân cũng không thể tháo ra được!!

Ăn xong, vẫn còn thời gian trước lúc tập hợp, Bạch Lạc liền rời khỏi đó, đi dạo xung quanh một lúc.

Bạch Lạc còn nhớ rõ, khi đi vào đã nhìn thấy tám người.

Nhưng bây giờ họ chỉ có năm người ở đây.

Nói cách khác, có ba người khác không xuất hiện, Khang Nghiêu cũng là một trong số đó.

Những người đã tham gia ảo ảnh không thể giao tiếp tình hình với người chưa bao giờ bước vào, ngay cả khi người đó đã đăng ký thẻ ID của ảo ảnh.

Khang Nghiêu vốn định đưa Bạch Lạc vào, sau đó sẽ nói chuyện với Bạch Lạc về tình hình, nhưng không ngờ rằng hai người đã gặp tai nạn ở cửa ra vào, bọn họ trực tiếp tách ra khi bước vào, đến hiện tại còn chưa gặp được nhau.

Thấy đã gần đến giờ tập hợp, Bạch Lạc chỉ có thể từ bỏ việc tìm kiếm Khang Nghiêu cùng 2 người khác, liền quay về tập hợp.

Xe buýt nhỏ của hướng dẫn viên đã dừng trước cửa, người phụ nữ trung niên và học sinh trung học cơ sở đã đến, đứng ở bên cạnh.

Người phụ nữ bím tóc và người đàn ông có mái tóc cạo hình tia chớp chậm rãi bước tới và nhìn chiếc xe buýt với vẻ ghê tởm.

Mọi người đã ở đó, hướng dẫn viên chào đón họ, sau đó liền lên xe.

Học sinh trung học là những người đầu tiên bước lên xe và ngồi vào ghế phụ, người phụ nữ trung tuổi ngồi hàng cuối bên cửa sổ, người phụ nữ tóc bím và người đàn ông ngồi ghế ở giữa.

Bạch Lạc là người lên xe cuối cùng, anh ta liếc nhìn vị trí rồi chọn ghế phía sau người phụ nữ tóc bím và người đàn ông đầu tia.

Khi đi ngang qua người phụ nữ thắt bím, người phụ nữ thắt bím đã chặn Bạch Lạc lại.

"Này, tên ngớ ngẩn——"

Người phụ nữ vô ý thức cắn móng tay, nói với Bạch Lạc.

“Ở chỗ này mặc váy cưới, cũng không có nam nhân thương tiếc đâu, nữ nhân á, phải học cách tự bảo vệ mình, hiểu không”

Người phụ nữ nói trực tiếp, lời nói không dễ nghe, nhưng lại không có ác ý, thậm chí có thể coi là một lời nhắc nhở tử tế.

Bạch Lạc ánh mắt rơi vào bộ móng đã bị cắn mất phần trên của người phụ nữ, dừng một chút liền nói.

“Cắn móng tay không phải là thói quen tốt. Rất dễ nhiễm vi khuẩn Helicobacter pylori".*

*“Thường xuyên cắn móng tay cũng có thể đưa vi khuẩn và vi rút trên tay vào miệng. Chẳng hạn như nhiễm vi khuẩn Helicobacter pylori, E. coli,… dẫn đến viêm dạ dày ruột”.

Người phụ nữ bím tóc sững sờ khi nghe những lời đó. Sau đó, cô ấy nhìn xuống móng tay và dường như nhận ra điều gì đó. Cau mày lại, đến lúc ngẩng đầu lên, muốn phẫn nộ với Bạch Lạc thì Bạch Lạc đã ngồi ở phía sau rồi.

Bạch Lạc không phải tên ngốc như mình nghĩ sao?

Hay là, Bạch Lạc chỉ đơn giản nói với cô ấy về mối nguy hiểm của việc cắn móng tay...

Sau khi mọi người ngồi xuống, chiếc xe buýt nhỏ bắt đầu chạy, sau khi lái xe khoảng 20 phút, chiếc xe buýt nhỏ dừng lại trước tòa nhà của một tòa căn nhà nhỏ, cửa mở, có ba du khách nữa đi lên.

Người đầu tiên xuất hiện là một phụ nữ cao lớn trong chiếc váy cúp ngực xếp tầng.

Bạch Lạc liền nhận ra đó là Khang Nghiêu!

Hai người đứng phía sau Khang Nghiêu chính là hai vị khách còn lại.

Một người ăn mặc giống như nhà giàu mới nổi, người còn lại chân bị tật nguyền.

Khang Nghiêu tranh thủ lúc lên xe chưa kịp ngồi, anh đã quan sát toàn bộ xe rồi, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Bạch Lạc, anh dừng lại một lúc.

Trong mắt mang theo sự nghi ngờ.

Người mặc váy cưới đó là ai? Tại sao vết đỏ trên mặt nhìn quen quen, có chút cảm giác...

Nghĩ đến đây, Khang Nghiêu lắc đầu nhanh chóng phủ nhận suy đoán đó.

Không thể nào, Tiểu Lạc thậm chí còn không muốn mặc quần áo của phụ nữ, sao lại có thể mặc một bộ váy cưới khoa trương như vậy, trông giống như một tên ngốc bạch ngọt.

Không, đó là màu hồng nghốc nghếch.

Tuy nhiên, nếu người mặc váy cưới không phải là Bạch Lạc, vậy thì ai mới là Bạch Lạc?

Người đàn ông đầu đinh?

Ánh mắt Khang Nghiêu quét qua cơ bắp tay nhô ra to lớn của người đàn ông ngồi đó, và đã từ bỏ ý nghĩ đó.

Cơ bắp của Bạch Lạc không quá lớn và đáng sợ như vậy.

Kia... là học sinh trung học đó sao?

Không đúng, Bạch Lạc tuy còn nhỏ nhưng lại không có hàm răng non nớt như vậy.

Hay nó là kẻ nhà giàu mới nổi đang đứng sau lưng mình?

Khang Nghiêu nghi ngờ quay đầu lại, liền nhìn thấy dây chuyền vàng lớn trên cổ Cố Dư Sinh.

Không thể là người tàn tật bên cạnh người mới nổi, phải không?

Thằng què đó đúng là bị gãy chân làm đôi, Bạch Lạc sẽ không vì giả vờ nên mới chặt chân làm đôi đâu nhỉ?

Khang Nghiêu bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, ánh mắt quét qua người phụ nữ thắt bím tóc bẩn thỉu, sau đó quét qua người phụ nữ trung niên, cuối cùng khóa chặt trên tên ngốc vết bớt đỏ trên mặt.

Bạch Lạc vừa nhìn thấy trạng thái của Khang Nghiêu, liền biết anh ta đang nghĩ gì, cũng không làm anh ta khó xử, giơ tay vén khăn che mặt lên, bĩnh tĩnh làm một hành động mà chỉ có hai người mới có thể hiểu.

Khang Nghiêu liền hiểu ra ngay lập tức, trong lòng ngây ngẩn cả người, nhưng trên mặt lại bình tĩnh, đi về phía Bạch Lạc, sau đó giả vờ hỏi: “Anh ngồi đây có phiền không?”

“Sao cũng được.” Bạch Lạc lạnh lùng đáp một câu, Khang Nghiêu liền ngồi xuống.

Khang Nghiêu ánh mắt phức tạp nhìn trang phục Bạch Lạc đang mặc, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc để hỏi nên chỉ có thể nhịn xuống.

Đến lúc sắc mặt Khang Nghiêu bị nghẹn đỏ, xe buýt nhỏ cuối cùng cũng khởi động trở lại, lợi dụng mọi người dựa vào ghế ngồi nghỉ ngơi, Khang Nghiêu lúc này mới vươn người dậy, khoa tay múa chân dùng thủ ngữ hỏi Bạch Lạc.

*thủ ngữ: ngôn ngữ của người câm điếc

[Tiểu Lạc, em lấy váy cưới ở đâu ra vậy? ]

Khang Nghiêu thật sự không nghĩ tới, Bạch Lạc cả đời không mặc đồ nữ, xuyên một cái liền thành bộ dạng thế này nha.

Bạch Lạc không muốn giấu diếm, định nói với Khang Nghiêu về những gì anh ta gặp phải trong bức màn ánh sáng.

Kết quả là, tay định giơ lên, thì nhận ra rằng mình không thể thực hiện một cử chỉ nào được.

Hệ Thống không cho nói —

Bạch Lạc hai mắt hơi nheo lại, chỉ có thể thay đổi chủ đề.

[Đêm qua có gặp phải điều gì kỳ lạ không?]

[Không có, nhưng phòng kế bên có một phụ nữ, cả đêm đều hét lên, nói rằng trong phòng có thứ gì đó, sau đó gõ cửa chủ tiệm hỏi về vấn đề này]

[Anh mở cửa sao?] Bạch Lộ tiếp tục hỏi.

[Đương nhiên không phải, anh không...]

Động tác của Khang Nghiêu đột nhiên dừng lại, sau đó đưa tay lên xoa xoa thái dương.

[Chuyện gì vậy? ] Bai Luo hỏi.

[Không có gì đâu, chỉ hơi chóng mặt thôi, không biết có phải say tàu xe không.]

Lông mày Bạch Lạc nhíu lại, anh chắc chắn rằng, Khang Nghiêu trước nay không bao giờ say tàu xe.

Tuy nhiên, Khang Nghiêu không nhận ra rằng có điều gì không ổn, vẫn tiếp tục sử dụng thủ ngữ nói với Bạch Lạc

[Tiểu Lạc, thế giới này rất nguy hiểm, em phải luôn theo sát anh để anh bảo vệ em. Đừng tự mình chạy lung tung.]

Bạch Lạc: "............"

Khang Nghiêu có thể sống đến bây giờ thực sự là một điều kỳ diệu.

Xe buýt nhỏ chạy hơn một giờ, cuối cùng dừng lại ở một bến tàu.

Bến tàu dùng một loại bè tre, trên mỗi bè có hai hàng ghế tre, một bè ngồi hai người.

Bạch Lạc cùng Khang Nghiêu chọn cùng một chiếc bè tre, họ ngồi ở hàng ghế tre thứ hai, người phụ nữ trung niên và học sinh trung học ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Những người còn lại đi một chiếc bè tre khác.

Chiếc bè tre nhàn nhã đung đưa trên mặt sông, gió thổi vi vu, mặt nước lăn tăn gợn sóng, quả thật là một cảnh đẹp.

Người chèo thuyền đứng ở đuôi thuyền cầm một chiếc cọc tre, chiếc mũ rơm to chắn ngang mặt người lái thuyền, chỉ lộ ra đôi bàn tay gầy guộc nhưng xanh xao bất thường.

"Đi bè tre thường kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ. Chúng ta sẽ đi ngang qua các danh lam thắng cảnh như Đồi Voi, Đại bàng bay kiếm ăn, Thần Mặt trời hai mặt Bồ tát..."

Người chèo thuyền trình độ văn hóa không cao, đã cố gắng hết mình để giới thiệu các danh lam thắng cảnh. Nhưng nghe khá là qua loa cho có lệ.

Điểm nổi tiếng nhất trong các nơi tham quan này là Bồ tát hai mặt của Thần Mặt trời và Mặt trăng, phía trước của vị Bồ tát có một đôi lông mày nhân từ và đôi mắt nhân từ, nhưng phía sau là một cái nhìn ghê tởm của linh hồn ác. Người ta nói rằng Bồ tát từ bi đã sử dụng chính cơ thể của mình để trấn áp những linh hồn ma quỷ để đổi lấy sự ổn định của Làng San Hô trong nhiều năm qua.

Mặc dù mục đích thực sự của Bạch Lạc đến đây không phải để đi du lịch, nhưng mỗi nơi đi qua Bạch Lạc đều nghiêm túc quan sách quang cảnh xung quanh.

"Phía trước là tượng Bồ Tát hai mặt nổi tiếng..." người lái thuyền nhắc nhở sau khi trôi dạt trên sông khoảng hai mươi lăm phút.

Bạch Lạc ngẩng đầu lên thì thấy một vị thần ở bên bờ sông với vẻ mặt từ bi, đầu ngón tay đang uốn hoa rủ xuống, thể hiện ý nghĩa cứu độ muôn loài.

Khi chiếc bè tre tiến về phía trước, Bạch Lạc mơ hồ có thể nhìn thấy bóng lưng của bồ tát, nhưng bóng lưng không giống như bóng ma hung dữ mà người lái đò miêu tả, mà là dáng vẻ của một người đàn ông.

Mái tóc đen dài của người đàn ông xõa thẳng xuống thắt lưng, nhưng khuôn mặt tuấn tú, nét mặt không chút khắc khoải!

Bạch Lạc khẽ nhíu mày, cảm giác có chút không đúng.

Lúc này, khách trên chiếc bè tre kia cũng nhìn thấy bóng lưng của Bồ tát, người phụ nữ thắt bím tóc bẩn thỉu không khỏi cảm thán.

"Người lái đò, là do anh mù hay mắt chúng tôi không tốt? Mặt sau của Bồ tát có phải là ác quỷ đâu?"

"Tại sao không phải là ác quỷ?" Người chèo thuyền giơ tay chỉ vào bức tượng, muốn chứng minh cho họ xem.

Nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng Bồ Tát, sắc mặt hắn liền biến đổi rõ rệt, sau đó không cần mái chèo, trước tiếp từ trên bè tre nhảy xuống

“Bùm—”

“Bùm—”

Hai tiếng rơi xuống nước liên tiếp vang lên, người lái thuyền của hai chiếc bè tre đều nhảy xuống sông, trong nháy mắt biến mất.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

“Nhìn xuống xem nào?”

Khang Nghiêu cảm thấy khó hiểu, quay sang nhìn Bạch Lạc muốn hỏi ý kiến, liền thấy sắc mặt Bạch Lạc hơi thay đổi, anh ngẩng đầu lên, đưa tay đẩy chiếc bè tre xuống?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play