Editor: Qủa Chanh

Beta: Kudo

===========================

"Anh có chắc đây là đi thực hiện nhiệm vụ, mà không phải là đi đứng đường?"

Bạch Lạc đứng bên ngoài phòng thay đồ, nhìn Khang Nghiêu trước mặt đang trang điểm quyến rũ, mặc một chiếc váy ống xếp tầng, mang tất chân màu đen, người cao khoảng chừng 1m83, khó nói thành lời.

Cậu nghi ngờ rằng mình đã bị lừa.

Khang Nghiêu không muốn đưa cậu đi làm nhiệm vụ, chỉ muốn tự mình ra ngoài.

"Đứng đường cái gì? Anh đây không phải là vì sinh tồn sao?"

Khang Nghiêu giơ tay sửa sang mái tóc quăn màu nâu đang rủ xuống, sau đó ném một bộ kiểu phụ nữ hộp đêm nóng bỏng ở trong ba lô về phía Bạch Lạc, thúc giục nói.

"Em cũng mau mặc vào đi, màn sáng sắp xuất hiện rồi, nếu bỏ lỡ lần này, không biết đến khi nào mới tìm được màn sáng tiếp theo."

Quần áo xộc xệch rơi vào trong tay Bạch Lạc, Bạch Lạc chỉ liếc mắt nhìn, sau đó liền bỏ xuống, giọng điệu lạnh lùng kiên định.

"Không thay."

Khang Nghiêu: "?"

"Em cảm thấy bộ đồ đó quá hở hang phải không? Vậy thì đổi sang bộ khác kín đáo hơn được không?"

Khang Nghiêu lại từ trong ba lô tìm ra một bộ đồng phục JK, khoa tay múa chân trước mặt Bạch Lạc.

Bạch Lạc nước da trắng, nét mặt vô cùng thanh tú. Bởi vì cậu vừa mới trưởng thành, mặt mày vẫn còn mang theo vài phần tuổi trẻ, phối hợp với đồng phục JK, quả thật cũng không có cảm giác ngỗ ngược.

Khang Nghiêu hài lòng gật đầu, cảm thấy khả năng phối đồ của mình ít nhất cũng phải trên cấp bậc thầy.

"Tiểu Lạc, nếu em mặc bộ này đến trường học, đảm bảo em là một trong mười nữ thần hàng đầu của trường luôn!"

"Anh hai, nếu anh mặc bộ này đi học thì cũng có thể lọt vào top mười nữ thần...."

Bạch Lạc lạnh nhạt liếc Khang Nghiêu một cái, dừng một chút lại nói tiếp.

"...kinh điển độc nhất."

Khang Nghiêu: "..."

"Tiểu Lạc, em như vậy là không được đâu, chúng ta đang đến nơi rất nguy hiểm, quần áo của phụ nữ có thể nâng cao cơ hội sống sót. Hơn nữa, nếu em mặc quần áo phụ nữ, em có thể tránh được rất nhiều rắc rối khi trở lại thế giới thực."

"Anh có chắc đó là quần áo phụ nữ, không phải đồ ngụy trang không?" Bạch Lạc hỏi lại.

Khang Nghiêu xấu hổ ho khan một tiếng, Bạch Lạc quá thông minh, không thể lừa...

Bạch Lạc không để ý đến Khang Nghiêu, bình tĩnh lấy trong túi ra một nắm đất sét đỏ bôi lên mặt. Làn da trắng nõn của cậu lập tức bị biến thành mèo, chỉ lộ ra một đôi mắt cực kỳ sáng. Khang Nghiêu quen biết Bạch Lạc nhiều năm như vậy, cũng khó có thể phân biệt được bộ dáng ban đầu của cậu.

Khang Nghiêu: "?"

"WTF? Tại sao em lại mang theo bùn trên người?"

Bạch Lạc bôi bùn lên trên mặt, sau đó bôi thêm một ít lên cổ, mới trả lời "Bùn lấy được từ hoạt động thực hành xã hội của trường."

Vốn dĩ, đất sét đỏ mà cậu lấy được, chờ sau Tết Nguyên Đán thì phải đưa đến trường,

Chỉ là, kế hoạch không thể theo kịp thay đổi.

Tin nhắn nặc danh bất ngờ nhận được trong hộp thư điện thoại đã phá vỡ mọi kế hoạch của cuộc đời cậu, buộc cậu phải đi theo Khang Nghiêu để thực hiện các nhiệm vụ, bước vào thế giới vô định.

"Được rồi." Khang Nghiêu không còn gì để nói, cũng không tìm hiểu sâu thêm nữa, chỉ nói: "Lần này vận khí tốt, thứ anh tìm thấy là một tấm màn sáng đủ lớn để hai người có thể bước vào. Đợi khi tấm màn snasg xuất hiện, anh đếm đến ba, em cùng anh đi vào."

Trên thế giới này, có những nơi tách biệt với thế giới thực. Ở nơi đó, có thể nhận được những lợi ích tối cao, cho dù đó là tiền và quyền lời, hay sắc đẹp và tuổi thọ. Chỉ có những thứ bạn không thể nghĩ đến và không gì có thể làm được, tất nhiên, điều kiện quan trọng nhất quyết định tất cả những điều này là bạn có thể tồn tại quay về.

Những nơi như vậy được gọi chung là - ảo ảnh.

Mà màn sáng là kênh duy nhất kết nối thế giới thực và ảo ảnh. Mỗi khi ảo ảnh xuất hiện, một số màn sáng sẽ được mở ngẫu nhiên và phân bố ở các nơi khác nhau. Một số màn sáng chỉ có thể chứa một người qua, một số màn sáng lại có thể chứ hai hoặc nhiều người hơn vượt qua.

Trong trường hợp bình thường, nếu hai người vào màn sáng cùng một lúc, thì sau khi họ bước vào ảo ảnh, khả năng họ ở cùng nhau là rất lớn.

"Được."

Bạch Lạc đáp. Ngay khi vừa giơ tay xoa tóc mình, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động nhẹ, giống như tiếng nước chảy. "Tách...tách..." rất nhỏ, nhưng lại làm người ta không thể bỏ qua.

Khang Nghiêu cũng nghe thấy, lập tức nghiêm mặt lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tấm gương trước phòng thay đồ.

Bắng mắt thường có thể thấy được, mặt gương phẳng lặng bắt đầu gợn sóng hết vòng này đến vòng khác. Trong gương không còn phản chiếu hai bóng người nữa, mà là một bóng tối sâu thẳm dài vô tận.

Chiếc gương này chính là bức màn sáng mà Khang Nghiêu đã tìm thấy, anh không biết ảo ảnh nào sẽ xuất hiện phía sau bức màn sáng, anh chỉ biết rằng khi bức màn sáng xuất hiện, sinh mệnh anh đã bắt đầu đếm ngược.

Anh đã từng khuyên Bạch Lạc, không cần cuốn vào thế giới này, vì một khi bị dính vào thì sẽ không bao giờ có thể trở lại cuộc sống bình thường được nữa. Trong tương lai cuộc sống của Bạch Lạc sẽ chỉ còn lại trốn chạy và sợ hãi.

Nhưng Bạch Lạc kiên quyết, anh không ngăn cản được cậu, sợ Bạch Lạc một mình sẽ gặp nguy hiểm, nên anh chỉ có thể thỏa hiệp cùng Bạch Lạc vào ảo ảnh, ít nhất bằng cách này, anh vẫn có nhiều cơ hội bảo vệ Bạch Lạc trong khả năng của mình.

"Ba..."

Ánh mắt Khang Nghiêu nhìn chằm chằm vào gương, bắt đầu đếm.

"Hai..."

"Một!"

"Tiểu Lạc, đi!"

Khang Nghiêu nắm tay bạch Lạc, không chút do dự liền tiến vào trong gương.

Vầng sáng trước mặt lập tức biến mất, thân thể Khang Nghiêu lơ lửng trong bóng tối vô biên, xung quanh duỗi tay cũng không thấy năm ngón, trong bóng tối chậm rãi hiện lên vài cái tên màu đỏ, phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta lạnh sống lưng.

Tổng cộng có tám cái tên xuất hiện, sáu cái tên đầu tiên Khang Nghiêu không biết, nhưng cái tên thứ bảy [ Tô Dao Dao] thì Khang Nghiêu lại rất quen thuộc!

Bất kỳ ai chọn tham gia ảo ảnh sẽ có một ID chung, mọi người sẽ có một thẻ căn cước không có giới tính hay tuổi tác trên ID, chỉ có tên và số!

Số là cố định, nhưng tên là do chính họ quyết định!

Tên Khang Nghiêu trong ảo ảnh đúng là Tô Dao Dao!

Anh vừa nhìn tên trên đó, vừa giải thích cho Bạch Lạc.

"Tiểu Lạc, đây là điểm mấu chốt giữa thế giới thực và ảo ảnh, khi những người đi vào ảo ảnh chưa tới, chúng ta sẽ dừng lại..." Ở lại đây, đợi mọi người đến, ảo ảnh sẽ mở ra.

Khang Nghiêu còn chưa kịp nói xong, liền đột ngột dừng lại, bởi vì, anh phát hiện trên tay đã không còn độ ấm của Bạch Lạc nữa!

Anh rõ ràng là nắm tay Bạch Lạc cùng nhau tiến vào!

"Tiểu Lạc?"

Khang Nghiêu giơ tay hướng bên cạnh vớt vớt, rỗng tuếch, căn bản không có bóng người Bạch Lạc.

Bạch Lạc biến mất!

"Tiểu Lạc ——"

Khang Nghiêu gọi hai tiếng, vẫn như cũ không có người đáp lại.

Sự tình phát triển có chút bất ngờ, Khang Nghiêu cau mày nhìn cái tên thứ tám từ trong bóng tối hiện lên.

Tên thứ tám không hiển thị hoàn toàn.

[Bạch Nhân...]

Bạch cái gì?

Bạch Nhậm? Bạch Truyền? Bạch Tin? Hay là...... Bạch lả lướt?. ngôn tình hoàn

Thẻ căn cước của Bạch Lạc, là do Khang Nghiêu giúp cậu đăng ký, cái tên này rất bình thường, sẽ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, đường xấu [Bạch Lả Lướt].

Nhưng hiện tại, anh không có cách nào chỉ dựa vào cái tên, mà có thể phán đoán tên đó có phải là Bạch Lạc hay không.

Nếu đó là tên Bạch Lạc, tại sao chỉ hiển thị một nửa?

Theo lý mà nói, bất cứ ai bước vào ảo ảnh sẽ có tên của họ xuất hiện toàn bộ ở đây, đây là lần đầu tiên Khang Nghiêu gặp trong tình huống này.

Đại não anh nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ các loại khả năng khác nhau.

Nếu tên thứ tám đại diện cho Bạch Lạc, điều đó có nghĩa là Bạch Lạc chắc chắn đã bước vào quá trình ảo ảnh, nhưng quá trình này có thể chưa hoàn thành nên tên sẽ chỉ được hiển thị một nửa.

Nhưng mà, tiến vào ảo ảnh chỉ diễn ra trong chốc lát, Bạch Lạc làm sao có thể lâu như vậy?

Chẳng lẽ bởi vì Bạch Lạc là người mới, lần đầu tiên bước vào ảo ảnh, nên hơi lâu một chút?

Khang Nghiêu không thể đưa ra kết luận chính xác nhất, nhưng cũng không thể rời khỏi đây. Vì vậy anh chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, đợi tên của Bạch Lạc biến mất, hoặc là lộ diện hoàn toàn.

Nhưng mà...

2000 years later.

Khang Nghiêu đợi đến sắp trọc đầu, trong bóng tối, cái tên màu đỏ thứ tám vẫn chỉ hiện ra một nửa, đau khổ đến mức, khiến người ta hoảng sợ...

Là một lập trình viên chuyên nghiệp trong thế giới thực, loại tình huống này, làm anh không thể không nghĩ đến, Bạch Lạc sẽ không phải là ngựa gỗ chứ?

Nếu không, làm sao có thể cảm thấy rằng ảo ảnh đã hoàn toàn chết...

Là tồn tại đầu tiên trong lịch sử ảo ảnh chết máy hoàn toàn, lúc này Bạch Lạc đang bị mắc kẹt trong gương trong phòng thay đồ, nửa người chui vào trong gương, nửa người còn lại vẫn ở ngoài gương.

Bạch Lạc: "..."

Cậu không biết tại sao mình lại bị mắc kẹt, lúc trước Khang Nghiêu cũng không nói với cậu sẽ xuất hiện loại tình huống này.

Nhưng từ trước đến nay Bạch Lạc vẫn luôn bình tĩnh, gặp phải tình huống này cũng rất bình tĩnh.

Đầu tiên, đây là một cửa hàng đã đóng cửa hơn một tháng, thường ngày sẽ không có người tới. Bởi vậy hoàn cảnh kỳ quái hiện tại của cậu cũng sẽ không bị người thường nhìn thấy, cũng không gây khủng hoảng xã hội.

Thứ hai, khi người cậu bị dính vào trong gương, Bạch Lạc nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, kim giờ, phút, giây đã hoàn toàn ngừng chuyển động, nói cách khác, thời gian hiện tại có thể là ngưng động.

Vì thời gian đã ngưng động, nhưng cậu vẫn chưa ngưng động, nên mọi thứ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều, liền xem xét mọi thứ thay đổi xảy ra xung quang mình.

Bạch Lạc không thể rời khỏi gương, cũng không thể để người lệch khỏi đường tâm của gương. Cậu giơ tay gõ lên gương vài cái, họa tiết của gương rất thật, còn có màn sáng, nhưng nửa cơ thể bên ngoài gương vẫn không thể vượt qua được một bước.

Bạch Lạc là lần đầu tiên vượt qua màn sáng, không có kinh nghiệm để phán đoán ra vấn đề hiện tại.

Cậu chỉ có thể dùng phương pháp loại trừ, nguyên nhân không có khả năng đều loại bỏ.

Đầu tiên, đơn giản nhất đương nhiên là vấn đề ăn mặc.

Khang Nghiêu mặc quần áo phụ nữ thì đi vào suôn sẻ, cậu ăn mặc bình thường lại bị mắc kẹt ở đây.

Chẳng lẽ khi thông hành, nhất định phải mặc quần áo phụ nữ?

Bạch Lạc suy nghĩ như vậy một chút mà thôi.

[Tích ——]

Âm thanh điện tử sắc bén đột ngột lọt vào tai Bạch Lạc.

[App Nữ trang đã cảm nhận được mong muốn chân thành tha thiết và khát vọng mãnh liệt của bạn đối với nữ trang. Để đáp ứng nhu cầu của bạn, App đã được tự động trang bị...]

Bạch Lạc:?

Khát vọng mãnh liệt cái gì?

[App Nữ trang trang bị hoàn thành, tài khoản đang ràng buộc lại]

[Chúc mừng ngài cài đặt App Nữ trang, bước lên con đường thay đổi trang phục vô cùng vui sướng.]

[Chúc mừng bạn đã ràng buộc App Nữ trang, bắt tay vào hành trình mặc đẹp. ]

Bạch Lạc:?

Bạch Lạc căn bản không kịp đi tìm tòi nghiên cứu rõ ràng, App đã tự động tiến hành tới bước tiếp theo rồi!

[Như một phần thưởng kích hoạt, App Nữ trang sẽ tặng cho bạn một bộ váy cưới kim cương phiên bản giới hạn toàn cầu [Lộng lẫy sao trời], hiện đã tự động thay đổi trang phục cho bạn. Tiếp theo, hãy mặc một chiếc váy cưới màu trắng, cầm hoa tươi trên tay, nghênh đón hạnh phúc thuộc về bạn đi ~]

Khi tiếng nhắc nhở vừa dứt, trước mắt Bạch Lạc tối sầm lại, cả người đột nhiên điên cuồng rơi xuống!

Bạch Lạc:!

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Lạc: Mặc áo phụ nữ là chuyện không thể, cả đời này là chuyện không thể!

Sau lại, thơm quá!

Tạ Tinh Hàn, người tạm thời chỉ có thể sống trong lời nói này: Không ngờ khi lần đầu gặp, bà xã lại ăn mặc lộng lẫy như vậy, thụ sủng nhược kinh.

Khang Nghiêu: Tiểu sư đệ cuối cùng cũng mặc váy cưới, vui mừng ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play