Khi đã bay đến gần, Ân Lưu Minh và Tinh Vệ mới phát hiện thứ đang trôi trên Đồ Sơn không phải mây đen.
Mà là một con rùa đen bóng, to tới nỗi có thể che kín bầu trời.
Bốn chi nó như bốn ngọn núi cao chót vót, trên mỗi chân mọc một cái đầu, chúng đang cãi nhau ầm ĩ.
Một trong số đó hét lên với Đồ Sơn: "Mau ra chịu chết đi!".
Một cái đầu khác định cắn nó: "Không! Chúng ta phải đưa nó về, để nó hợp nhất với con sò chết tiệt kia!".
"Hai đứa bây đừng có ồn ào nữa, giết hết mấy con chim này rồi...".
"Đói quá, tao ăn lũ người ở đây được không?".
"Ăn ăn ăn, mày chỉ biết có ăn thôi!".
Bốn cái đầu không ngừng cãi cọ ầm ĩ nhưng mấy cái chân thì chẳng hề dừng, cứ tàn bạo giẫm đạp Đồ Sơn.
Những chú chim loan bảo vệ Đồ Sơn cùng hót một tràng trong vắt, ánh sáng màu lam nhạt tỏa ra từ cơ thể chúng, tạo thành một cái lồng ánh sáng khổng lồ bao quanh cả ngọn núi.
"Ầm ầm!".
Con rùa đạp vào cái lồng ánh sáng, sóng xung kích lan ra, phần bảo vệ đỉnh núi vỡ tan!
Tinh Vệ vỗ cánh, cố bay mãi mới né được làn gió mạnh. Dù vậy họ cũng bị thổi đi một quãng khá xa.
Ân Lưu Minh níu chặt lông Tinh Vệ để không ngã xuống.
Đến khi nó đã bay vững lại, y mới nói xin lỗi rồi hỏi: "Có tới đó được không?".
Tinh Vệ ngẩng đầu kêu một tiếng lảnh lót, lại lao về phía Đồ Sơn.
Không lâu về trước, y đã cùng Thẩm Lâu tìm xuống đáy đại dương và trông thấy vài huyễn linh rất mạnh, một trong số đó chính là con rùa có đầu người mọc trên chân này.
Nhưng tại sao nó lại ra khỏi dòng đại hồng thủy?
Chuyện gì đã xảy ra trong đó?
Và cả Đồ Sơn...
Ân Lưu Minh nhìn ngọn núi đang được chim loan bảo vệ, giữa mày thoáng hiện nét sốt ruột và lo âu.
Đồ Sơn không sao chứ?
Nữ Kiều ôm bụng, nhìn chằm chằm con rùa khổng lồ trên trời, cắn môi đến bật cả máu.
Dù họ được chim loan bảo vệ, nhưng xung quanh có không ít những chiến sĩ thuộc hai bộ lạc Hữu Sùng và Đồ Sơn đang săn bắn hoặc canh gác ngoài núi.
Sau đợt sóng xung kích khủng khiếp vừa rồi, họ chắc chắn sẽ chết.
Đó đều là những dũng sĩ thiện chiến và tuyệt đối trung thành với hai bộ lạc!
Nữ Kiều chỉ muốn lột da rút xương con rùa chết tiệt kia.
Nhưng dù sao nàng cũng là thủ lĩnh bộ lạc nên tỉnh táo lại rất nhanh, chỉ huy đâu ra đấy, để những chiến sĩ sở hữu huyễn linh có khả năng chiến đấu tụ lại gần rìa cái lồng bảo vệ để tấn công qua những lỗ hổng mà đám chim loan để lại; những người khác thì chuẩn bị để sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Tang Nữ dìu nàng, lo lắng nói: "Nhưng chị sắp sinh rồi mà, Nữ Kiều...".
Nữ Kiều cố giương giọng: "Cứ thực hiện đi! Ta không sao!".
"Thế còn Thẩm Lâu...".
Nữ Kiều hơi biến sắc, khẽ liếc Thẩm Lâu đang đứng trên cái cây cao lớn nhất Đồ Sơn.
Những luồng sáng màu lam nhạt không ngừng dao động xung quanh hắn, chẳng khác nào bầy rắn đang gấp gáp chờ mồi.
Thẩm Lâu ngước nhìn con rùa khổng lồ kia, dục vọng giãy giụa trong đôi mắt.
Muốn, muốn ăn thịt nó...
Chỉ cần ăn nó, hắn sẽ mạnh hơn và vĩ đại hơn, không phải giam mình trong cơ thể con người bé nhỏ này nữa...
Thẩm Lâu cắn mạnh vào tay, ép bản thân tỉnh táo lại.
... Không được.
Nếu thực sự ăn thịt nó thì hắn sẽ biến thành một con quái vật mà Ân Lưu Minh chẳng thể nhận ra, đánh mất lí trí, đánh mất nhân tính, chìm vào hỗn loạn.
Nếu hắn vốn là vậy thì chẳng sao, nhưng hắn muốn ở bên Ân Lưu Minh chứ không muốn trở thành quái vật.
Ấy vậy mà Thẩm Lâu vẫn cảm nhận được cơn đói cồn cào khắp ruột gan, thiêu đốt từ dạ dày tới miệng lưỡi, khiến hắn chỉ muốn xông ra khỏi Đồ Sơn. Hắn gần như phải dùng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân mình.
Nhưng Thẩm Lâu vẫn thấy lí trí của mình đang dần biến mất từng chút một.
Hắn muốn gặp Ân Lưu Minh.
Chỉ cần được nhìn thấy Ân Lưu Minh, hắn tin mình có thể chống chọi tất cả.
"Sao tên kia vẫn chưa ra thế". Một cái đầu lẩm bẩm. "Chúng ta thực sự có thể dụ nó ra ư?".
"Dĩ nhiên rồi, thà nghĩ cách chạy trốn khi nó ra đây còn hơn!".
"Đồ hèn!".
"Mày muốn ăn hết một mình à?".
Ân Lưu Minh và Tinh Vệ yên lặng tới gần Đồ Sơn, nhìn con rùa khổng lồ bao phủ cả ngọn núi mà chỉ thấy khó khăn vô vàn.
Xem ra rất khó để bay vào Đồ Sơn mà không khiến nó phát hiện.
Khoảng cách này vừa đủ để họ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa những cái đầu của con huyễn linh rùa khổng lồ, Ân Lưu Minh ngẩn ra.
Chúng không nói tiếng người mà kêu như tiếng chim hải âu – nhưng chẳng biết tại sao y lại có thể hiểu được.
Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, kẻ mà con huyễn linh này muốn dụ ra là Thẩm Lâu.
Nhưng tại sao nó lại nghĩ nó có thể dụ Thẩm Lâu ra ngoài? Và tại sao nó phải làm vậy?
Có vẻ con rùa kia khá sợ Thẩm Lâu, Ân Lưu Minh ngẫm nghĩ, vỗ vào cổ Tinh Vệ: "Lại gần thêm chút nữa đi, chúng ta sẽ nói chuyện với nó".
Tinh Vệ giật mình, quay đầu nhìn y.
"Hình như nó biết về thân phận của Thẩm Lâu và muốn đưa anh ấy đi". Ân Lưu Minh nhanh chóng giải thích. "Thẩm Lâu từng nói anh ấy có dục vọng mãnh liệt muốn nuốt chửng huyễn linh sâu trong lòng đại dương... Khi ấy bọn tao ở cách chúng không biết bao xa, giờ lại gần rồi, chưa chắc Thẩm Lâu đã có thể hoàn toàn chống lại dục vọng ấy".
Tinh Vệ kêu một tiếng trầm trầm, có vẻ cực kì miễn cưỡng.
"Nếu Thẩm Lâu bị nó đưa đi, dù nó muốn nuốt chửng anh ấy hay muốn để anh ấy quay về với bản tính nguyên thủy, chúng ta đều sẽ phải chịu tai ương".
Tinh Vệ do dự đôi chút, vẫn chọn tin vào phán đoán của Ân Lưu Minh mà vỗ cánh bay về phía một cái đầu của con rùa khổng lồ kia.
Cái đầu ấy quay sang nhìn họ ngay lúc họ vừa tới gần, cười ha ha: "Hai đứa mi trốn ở kia lâu thế, ta còn tưởng tụi bay định chạy cơ".
Ân Lưu Minh nở nụ cười thân thiện: "Ai ở xa tới cũng đều là khách cả, các vị lặn lội đường xa từ đại dương tới tận Đồ Sơn, tôi đại diện cho Đồ Sơn để tiếp đón các vị cũng là chuyện nên làm".
Con rùa dừng động tác giẫm lên bầy chim loan, ba cái đầu kia cùng quay sang nhìn.
"Tên này không gộp chúng ta làm một! Tao thích!".
"Hay quá, cuối cùng cũng không bị gán với con rùa ngu si nhà mày nữa rồi".
Ân Lưu Minh lễ phép hỏi: "Bốn vị lặn lội đường xa đến đây, phải chăng có vật gì muốn tìm?".
"Có thì có, nhưng mắc mớ gì tới mi?".
"Đồ Sơn là nhà tôi, các vị muốn gì thì hỏi tôi, chắc sẽ dễ tìm hơn một chút".
Mấy cái đầu nhìn nhau.
Một trong số đó mở miệng: "Nói cho mi cũng được thôi, thằng nhãi tới đại dương cùng mi lúc trước đâu? Bọn ta muốn tìm nó đấy".
Ân Lưu Minh vờ ngạc nhiên: "Lẽ nào anh ấy đã đắc tội các vị?".
"Cái này thì không phải".
"Chỉ là nó không thuộc loài người bọn mi, phải quay về với bọn ta mới đúng".
"Nếu nó không về, con sò chết tiệt kia sẽ ăn hết tất cả huyễn linh!".
"Ta không muốn bị ăn!".
Ân Lưu Minh khẽ run rẩy.
Y không biết mình đã ở trong cái hang ấy bao lâu, nhưng quang cảnh Đồ Sơn chưa thay đổi quá nhiều nên chắc chắn chưa tới một năm – chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, con sò kia đã ăn sạch mọi huyễn linh khác trong đại dương ư?
Y cố ý hỏi: "Mạnh như các vị mà cũng không đánh lại được nó hay sao?".
Một cái đầu có vẻ hơi xấu hổ: "Nếu chỉ có một mình ta thì dĩ nhiên là được! Nhưng có ba cục tạ theo sau thì chịu".
"Mày im! Mày là đứa trốn nhanh nhất đấy!".
"Nó mạnh lắm, nó chưa thích giết chúng ta thôi, trốn đi đâu được!".
Ân Lưu Minh cau mày: "Nếu các vị không thắng nổi nó thì sợ là Thẩm Lâu cũng không làm được đâu".
Lần này bốn cái đầu cùng đồng thanh: "Nhất định nó làm được! Không, thậm chí nó còn chẳng cần ra tay!".
Ân Lưu Minh ngẩn người.
"Đó chính là một phần của nó!". Một cái đầu bất mãn lầm bầm. "Sau khi bản thể huyễn linh bị Nữ Oa xé rách thì phần ý thức bị nước cuốn trôi, chỉ còn phần sức mạnh chìm xuống đáy biển".
Một cái đầu khác tỏ vẻ ấm ức: "Nếu không phải bọn ta tốt bụng giúp nó đặt phần cơ thể kia dưới đáy biển thì nó đã bị cuốn trôi từ lâu rồi!".
"Ha, chứ không phải mày muốn nuốt sức mạnh của nó à? Chẳng qua không làm được thôi".
"Chẳng lẽ mày thì không muốn?!".
Hình như bốn cái đầu này thù ghét gì nhau nên cứ nói được một hai câu là lại cãi vã.
Ân Lưu Minh hiểu ý chúng, cũng hiểu tại sao cơn thèm ăn của Thẩm Lâu lại bị khơi dậy khi hắn tới đại dương.
Bởi nơi đáy biển kia cất giữ nửa còn lại của hắn.
Ân Lưu Minh hít một hơi sâu.
Tuyệt đối không được để Thẩm Lâu quay về với bản thể!
Ân Lưu Minh nhìn con rùa, bỗng hỏi: "Sau khi đưa Thẩm Lâu về, các vị định làm gì?".
"Làm gì ư? Dĩ nhiên là để nó mở rộng lỗ hổng trên vách tường thế giới rồi!".
"Tốc độ nước biển chảy vào quá chậm! Quá chậm! Cả thế giới này phải bị nhấn chìm mới đúng!".
Ân Lưu Minh im lặng, rồi hỏi: "Liệu anh ấy có muốn thế không?".
"Sao mà lại không muốn?".
"Đó chính là sứ mệnh của nó mà!".
Con rùa nói một hồi rồi lại bắt đầu sốt ruột, tiếp tục giơ chân đạp mạnh xuống Đồ Sơn hai lần, sóng xung kích lại lan rộng!
"Mau ra đây!".
Ân Lưu Minh hỏi: "Nếu lỗ hổng trên vách thế giới được vá lại thì phải làm sao đây?".
Bốn cái đầu đều sửng sốt: "Không thể nào, vật liệu có thể vá được vách thế giới sao có thể dễ dàng...".
Chúng im bặt, tám con mắt cùng nhìn chằm chằm hòn đá ngũ sắc đang tỏa sáng trong tay Ân Lưu Minh.
Y mỉm cười: "Thế mấy vị cứ ở đây tìm Thẩm Lâu nhé, tôi đi vá vách tường thế giới trước".
Tinh Vệ hót một tiếng lanh lảnh, xoay người chạy mất.
Bốn cái đầu ngơ ra mất một lúc rồi mới nổi điên lên, gào rống, bỏ lại Đồ Sơn mà đuổi theo Tinh Vệ.
Ân Lưu Minh thấy nó đuổi theo thì thoáng thở dài một hơi – ít nhất phải dụ nó đi thì Thẩm Lâu mới chống chọi với những chuyện sắp tới được.
Y vỗ nhẹ vào cổ Tinh Vệ: "Tinh Vệ, phải nhờ mày giữ cho hai ta sống sót rồi".
Tinh Vệ lườm y một cái, giương cánh bay cao.
Nhưng họ chưa bay được bao xa đã phải phanh gấp lại.
Một tiếng gào đau đớn và thảm thiết vọng tới từ sau lưng!
Ân Lưu Minh quay đầu, đúng lúc chứng kiến cảnh lưỡi dao nước màu lam nhạt chém xuyên qua con rùa khổng lồ ấy!
Thẩm Lâu lẳng lặng đứng giữa không trung, thứ nước màu lam chảy ra những lỗ thủng trên bốn chân con rùa bay tới chỗ hắn như én tìm về tổ.
Hắn chầm chậm ngẩng đầu, trong tròng mắt là sự hỗn độn đầy tĩnh mịch, chẳng khác nào những huyễn linh kì dị mà Ân Lưu Minh đã trông thấy dưới đáy đại dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT