Sau khi quay về từ đại dương, Ân Lưu Minh thường hay thất thần.
Thẩm Lâu mang thịt nướng tới cho y, nhìn cái vẻ hồn vía lên mây ấy thì không khỏi bận tâm: "Ngươi sao vậy?".
Ân Lưu Minh tỉnh táo lại: "Em đang nghĩ về con sò khổng lò kia".
"Sò?". Thẩm Lâu hỏi: "Muốn ăn không?".
"Không phải ăn sò". Ân Lưu Minh nói. "Mà là con sò có thể nuốt chửng quái vật xúc tu mà chúng ta đã gặp khi vào đại hồng thủy ấy".
Áp lực của con quái vật xúc tu kia đã đủ mạnh rồi, nếu quy ra thì cũng ít nhất phải bốn sao.
Nhưng nó bị nuốt gọn chỉ bằng một cú khép vỏ của con sò ấy.
Điều quan trọng hơn là... Khi nhìn con sò huyễn linh đó, Ân Lưu Minh luôn có cảm giác quen thuộc như thể đã từng trông thấy ở nơi nào.
Thẩm Lâu an ủi: "Đừng sợ, nó không thể làm ngươi bị thương đâu".
Y thuận miệng hỏi: "Anh từng gặp nó chưa?".
Thẩm Lâu hơi chần chừ: "Hình như đã từng gặp".
"Hình như?".
Thẩm Lâu nhí ngơ ngác: "Hình như ta từng thấy nó bị ghim dưới đáy biển...".
Nghe vậy, Ân Lưu Minh lập tức nhớ ra y từng trông thấy con sò này ở đâu.
Trong quá trình phá ải "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu", khi thị trấn Solari nổi lên mặt nước, y đã thấy một cái vỏ sò khổng lồ bị ghim dưới biển sâu giữa bóng tối vô tận.
Toàn thân nó hơi phát sáng, bị một thanh giáo dài cắm xuyên qua vỏ, thậm chí có thể thấy được viên ngọc lộng lẫy nằm bên trong.
Phu nhân Solari còn tìm được linh cảm thiết kế từ hình ảnh ấy, thế nên cuối cùng bà mới thanh thản kết thúc giấc mơ.
Giờ nhớ lại thì đúng là con sò kia rất giống con sò huyễn linh khổng lồ dưới đáy đại dương thật.
Chưa nghĩ đến thì thôi, giờ biết được rồi, Ân Lưu Minh bỗng thấy hoài nghi không biết địa điểm y đã trông thấy con sò trong giấc mơ "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu" là nơi nào.
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, con sò ấy không phải sự vật thuộc giấc mơ của phu nhân Solari, nhưng lại xuất hiện trước mắt những người chơi.
Nếu không phải đang ở trong giấc mơ lịch sử, Ân Lưu Minh sẽ liên lạc với Thanh Diễm để hỏi thử xem. Nhưng giờ thì y không có cách nào thực hiện ý định này nên đành phải tự suy đoán.
Thứ có thể thấy trong mơ sẽ có vị trí thế nào?
Nhớ lại những lời Thanh Diễm và Thẩm Lâu từng nói, Ân Lưu Minh đoán hẳn bên ngoài là biển Hư Vô – biển Hư Vô bao bọc quanh tường ngoài thế giới.
Một khối lượng rất lớn nước biển Hư Vô đã tràn vào trong thời đại hồng thủy, thần thoại vá trời trị thủy diễn ra, có lẽ lượng nước ấy không bị tiêu hao bởi biện pháp của Tự Văn Mệnh mà bị trục xuất ra rìa ngoài thế giới thực, trở thành vùng biển bao quanh thế giới thực.
Những giấc mơ ra đời trong vùng biển ấy.
Những huyễn linh cũng từng nương thân tại đó. Không ngờ chúng lại dần chết hết, ngay cả con sò biển mạnh kinh hồn kia cũng bị ngọn giáo dài ghim chặt, tới tận thời hiện đại mà y sinh ra nó vẫn chưa biến mất.
Những tưởng tượng cộng hưởng với nhau, giấc mơ liên quan tới "biển" cũng vì cộng hưởng mà xuất hiện gần thi thể nó, nó sẽ hiện diện trong khoảnh khắc giấc mơ bị phá vỡ.
Ân Lưu Minh sắp xếp mạch lạc những thông tin này, cảm giác mọi việc đều đã trở nên hợp lí.
Nhưng ai đã gây ra tất cả?
Chắc không phải Khải Hải đó chứ?
Ân Lưu Minh nhớ lại cảm giác quen thuộc khó tả khi trông thấy con sò sau khi phá ải "Thị trấn nhỏ hiến tế cho biển sâu", rõ ràng Khải Hải của kiếp trước có liên quan đến nó.
Chỉ tiếc người duy nhất có thể trả lời những thắc mắc của y hiện giờ còn ít kí ức hơn y nữa.
Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu, hơi thở dài: "Bao giờ anh mới nhớ lại đây?".
Thẩm Lâu im lặng một chốc, thấp giọng: "Em muốn ta nhớ lại ư?".
Ân Lưu Minh quay đầu, thấy gương mặt hắn thoáng ảm đạm thì chợt cau mày: "Anh đã nhớ được những gì?".
Thẩm Lâu cúi đầu: "Những chuyện trước khi ta trở thành huyễn linh".
Y mẫn cảm nhận ra một điều, câu hỏi đầy đột ngột của Thẩm Lâu có liên quan tới xuất thân của hắn.
Thẩm Lâu ngẩng đầu, cảm xúc ngập đầy đôi mắt lam rồi dần lắng xuống, hắn thấp giọng: "Ta không phải sinh mệnh thuộc thế giới này".
Ân Lưu Minh gật đầu: "Anh là huyễn linh của thế giới ngoài kia".
Thẩm Lâu nói: "Huyễn linh được hình thành nhờ hấp thu những tưởng tượng thuộc về thế giới, càng nhiều tưởng tượng được hấp thu thì bản thân huyễn linh càng mạnh".
Ân Lưu Minh lờ mờ hiểu ra, y nghiêm mặt: "Ý anh là, anh không chỉ do mình em tạo nên?".
Một đứa bé như Khải Hải không thể tạo ra huyễn linh mạnh như Thẩm Lâu.
"Ta là... huyễn linh được tạo ra bởi ý muốn của biển Hư Vô". Thẩm Lâu thấp giọng. "Ý muốn của biển Hư Vô, chính là nuốt chửng thế giới này".
Ân Lưu Minh hơi run rẩy: "Biển Hư Vô có ý nghĩ ư?".
"Rất khó giải thích, hình thức tồn tại của biển Hư Vô không thể được lí giải bằng những khái niệm trong thế giới thực". Thẩm Lâu ngẫm nghĩ một chốc rồi nói tiếp: "Ngươi có thể hiểu thế này. Dòng nước chảy xuống chỗ trũng, nếu có thứ gì chặn nước chảy thì áp lực nước sẽ ép vỡ nó – thứ áp lực ấy chính là ý nghĩ của biển Hư Vô".
Hắn dừng lại một lát, rồi tiếp tục: "Khi vách tường thế giới vỡ tan, nước biển Hư Vô mang tiềm năng vô hạn chảy vào thế giới thực vốn đã có quy tắc, ý muốn của biển Hư Vô cũng được cụ thể hóa thành một vật... chính là ta".
Ân Lưu Minh gật đầu, có vẻ ngờ vực: "Nhưng hình như anh không có quá nhiều ham muốn hủy diệt thế giới".
"Bởi ta đang bị phân tách". Thẩm Lâu đáp. "Bản thân thế giới kháng cự sự xâm chiếm của biển Hư Vô, nên trong quá trình ta ra đời, một huyễn linh khác đại diện cho ý nghĩ của thế giới này cũng ra đời và còn tấn công ta trước khi ta có hình thái cụ thể. Sau đó ta trôi dạt giữa đại hồng thủy tới tận khi gặp được ngươi".
Ân Lưu Minh im lặng nhìn hắn.
"Nguyên gốc của ta còn kinh khủng hơn huyễn linh xấu xí nhất, bạo lực nhất, hỗn loạn nhất". Thẩm Lâu siết chặt hai tay, giọng càng lúc càng trầm. "Sau khi bị tách ra, ta chưa hoàn thiện, nhưng ngược lại nhờ đó mà biết suy nghĩ... Tuy ta không biết ta có thể quay lại hình thái lúc trước hay không".
Hắn nói bằng gương mặt rất bình tĩnh, nhưng khi thốt ra câu cuối cùng thì lại ngẩng đầu lên và khẽ há miệng.
Ân Lưu Minh nhìn cặp răng nanh ấy.
"Khi dẫn ngươi tới xem những huyễn linh dưới đại dương, ta vẫn chưa coi chúng là đồng loại; nhưng khi chứng kiến cảnh con sò đó nuốt chửng huyễn linh khác, ta lại cảm nhận được cơn kích động khó mà kiềm chế". Ngón tay Thẩm Lâu khẽ chạm vào hàm răng hắn. "Ta muốn ăn chúng. Ta muốn nuốt chửng chúng. Nuốt chửng chúng, trở thành một trong số chúng, biến thành một huyễn linh tự do và không có ý thức, nuốt chửng toàn bộ thế giới, đó mới là cái gốc nơi ta được sinh ra".
Ánh mắt Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu không nén nổi nỗi kích động, hai tay y run run, rồi chợt vươn ra ôm hắn vào lòng.
"Nếu anh kiềm chế được mà không cắn em thì nhất định cũng có thể kiềm chế ý thức nguyên gốc". Ân Lưu Minh buông hắn ra, áp trán vào trán hắn, nghiêm túc nói. "Anh là Thẩm Lâu, là Thẩm tiên sinh độc nhất vô nhị trên thế giới này, là một tên tự cao tự đại có ý thức cá nhân rất mạnh, anh là chính anh, không phải hóa hình của bất cứ ý nghĩ nào khác".
Mặc kệ lịch sử gốc có ra sao, mặc kệ Khải Hải và Thẩm Lâu đã ở bên nhau thế nào, thậm chí mặc kệ họ có phải người chơi vào vượt ải hay không, Ân Lưu Minh chỉ muốn cho Thẩm Lâu bé nhỏ và yếu ớt của hiện tại một cái ôm làm điểm tựa.
Hắn ngơ ngác nhìn y một lúc lâu, rồi gục mặt vào vai y.
Giây lát sau, Thẩm Lâu thấp giọng đáp: "Ta sẽ mãi ở bên ngươi".
Ân Lưu Minh mỉm cười: "Ừm".
Tháo gỡ được khúc mắc trong lòng Thẩm Lâu, Ân Lưu Minh nắm tay hắn quay về, đúng lúc chạm mặt Tang Nữ đang vừa bưng một chậu nước vừa vội vàng chạy tới.
Ân Lưu Minh thấy thế, còn tưởng có chuyện gì bất ngờ: "Sao thế ạ?".
Tang Nữ vừa chạy vừa đáp: "Nữ Kiều mang thai rồi! Chuyện vui lớn đấy!".
Ở thời đại này thì sinh tồn là mục tiêu quan trọng hơn tất thảy, tuy Tang Nữ từng theo đuổi Tự Văn Mệnh nhưng khi Tự Văn Mệnh và Nữ Kiều đến với nhau thì cô cũng chỉ bực bội mấy hôm, vì không phục nên còn sang bộ lạc Đồ Sơn tán được một dũng sĩ dắt về Hữu Sùng, họ trở thành cặp bạn đời thứ hai giữa hai bộ lạc.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau.
Tiếc thật, nếu Tự Văn Mệnh rời đi muộn hơn vài ngày thì gã đã biết tin
Nhưng y bận tâm tới một vấn đề khác hơn là vui mừng vì sắp đón chào sinh linh mới.
Trong câu chuyện thần thoại lưu truyền ở xã hội hiện đại, sự ra đời của "Khải" cũng đại diện cho cái chết của Nữ Kiều.
Đại Vũ vì trị thủy mà dằn lòng bước qua cửa nhà mình ba lần, cuối cùng trở về lúc Nữ Kiều sắp sinh nhưng lại quên rằng mình vẫn đang ở dạng gấu, Nữ Kiều sợ hãi trốn về Đồ Sơn và hóa thành một pho tượng đá ngay tại đó.
Đứa bé chào đời từ vết nứt trên bụng tượng đá, vì thế mới được đặt tên là "Khải".
Xét theo tình hình hiện tại thì chắc chắn Nữ Kiều sẽ không sợ Tự Văn Mệnh trong lốt gấu, Đồ Sơn thì nằm ngay dưới chân họ, sao nàng có thể biến thành tượng đá được?
Cân nhắc đến thế giới đầy huyễn linh này, Ân Lưu Minh cho rằng khả năng có tác động từ kẻ địch bên ngoài lớn hơn đôi chút.
Y nói sơ qua tình hình cho Thẩm Lâu.
Tuy Thẩm Lâu không biết tại sao Ân Lưu Minh lại có thể đoán được tương lai, nhưng hắn tin y vô điều kiện, bắt đầu bố trí hệ thống phòng thủ Đồ Sơn ngay lập tức.
Dưới Đồ Sơn đã có con sông hình thành từ nước lũ, Thẩm Lâu đại diện cho ý nghĩ của biển Hư Vô, dễ dàng điều khiển nước biến thành những chú chim loan xanh chao liệng khắp Đồ Sơn.
Đến tận lúc này mà hắn vẫn không quên hục hặc với Tinh Vệ, cố tình hỏi: "Có thích con nào không? Ta cho ngươi".
Tinh Vệ giận dữ xông tới mổ mạnh vào một con trong bầy chim.
Ân Lưu Minh chẳng quan tâm đến hai đứa nít ranh kia, y cẩn thận tra xét lớp phòng ngự quanh Đồ Sơn.
Hai bộ lạc Đồ Sơn và Hữu Sùng đều đã đổi mới hệ thống phòng ngự theo kiến nghị của Ân Lưu Minh, con người và huyễn linh cùng hợp tác, cả Đồ Sơn an toàn như một pháo đài.
Y xác nhận không có sai sót gì rồi mới yên tâm, ngày ngày ngồi trên cây nhìn trời cùng Thẩm Lâu.
Cái cây này chính là cái cây từng bị huyễn linh chim phá hủy khi Ân Lưu Minh và Tự Văn Mệnh tới Đồ Sơn. Sau một trận mưa rào, nó đã sống lại.
Thấy y có vẻ lo lắng, Thẩm Lâu bèn an ủi: "Đừng lo, ta có thể bảo vệ Đồ Sơn. Ta là huyễn linh mạnh nhất thế gian này".
Hắn hơi dừng lại: "Đại khái là vậy".
Ân Lưu Minh bật cười, xoa đầu hắn: "Lỡ đâu có một huyễn linh mới đại diện cho ý nghĩ của biển Hư Vô được sinh ra thì sao?".
Lần này Thẩm Lâu rất bình tĩnh: "Không biết. Chỉ cần ta vẫn tồn tại, mong muốn xâm chiếm thế giới này của biển Hư Vô cũng chỉ được truyền tới cơ thể ta. Dù những huyễn linh mới có ra đời thì ta cũng sẽ cảm nhận được. Vì...".
"Cộng hưởng". Ân Lưu Minh tiếp lời.
Thẩm Lâu gật đầu.
Y mỉm cười, nhưng chợt nhớ tới điều gì mà ý cười bên khóe môi thoáng nhạt đi: "Nếu tất cả mọi người cùng ước thác nước khổng lồ kia sẽ biến mất, thì ước nguyện ấy cũng chỉ được truyền đến cơ thể của huyễn linh do thế giới này tạo ra ư?".
"Đúng".
Ân Lưu Minh nhíu mày: "Đã bao nhiêu năm rồi, sao bà ấy vẫn chưa xuất hiện?".
Y còn tưởng Nữ Oa tạm thời chưa được tạo ra, giờ nhìn lại, có lẽ Nữ Oa đã chào đời từ lúc nước biển Hư Vô chảy vào thế giới thực và có lẽ còn chiến đấu với Thẩm Lâu khi ấy còn chưa hoàn thiện!
Kết quả của trận chiến ấy là Thẩm Lâu bị phân tách, còn Nữ Oa đâu rồi?
Lẽ nào bị Thẩm Lâu đánh chết?
Hắn lắc đầu: "Tuy ta không nhớ rõ nhưng bà ta là kẻ chiến thắng sau cùng, vết thương ta để lại không khiến bà ta chết được. Hơn nữa, nếu bà ta chết thì ý nghĩ của thế giới này cũng sẽ hình thành nên một huyễn linh mới thôi".
Ân Lưu Minh cau mày.
Y hoàn toàn chẳng tìm được nguyên nhân, chợt Tinh Vệ bay vèo một cái từ trên trời xuống, mổ mổ tóc y rồi kêu chiêm chiếp.
Gương mặt Thẩm Lâu có vẻ hơi kì lạ: "Con chim vô dụng đó nói nó biết người ngươi cần tìm ở đâu".
Ân Lưu Minh hơi run rẩy.
"Nhưng nó không cho ta theo cùng".
Ân Lưu Minh bật cười, chọc chọc đầu Tinh Vệ: "Không ngờ mày còn có liên quan tới Nữ Oa trong truyền thuyết đấy nhỉ?".
Chẳng trách lúc nào cũng chí chóe với Thẩm Lâu.
Chuyện đó thì y hiểu được.
Nếu Thẩm Lâu vốn đại diện cho ý muốn xâm chiếm thế giới thực thì dĩ nhiên Tinh Vệ sẽ không thích hắn rồi.
Tinh Vệ ngẩng đầu, nhìn Thẩm Lâu với con mắt thù địch rồi lại kêu lên hai tiếng.
Lần này chẳng cần hắn phiên dịch mà Ân Lưu Minh cũng hiểu.
Y khuyên bảo mấy câu mà Tinh Vệ vẫn kiên trì không cho Thẩm Lâu theo cùng, đành phải nhượng bộ: "Không cho Thẩm Lâu đi cũng được, nhưng ít ra phải để anh ấy đưa chúng ta tới gần địa điểm đó chứ".
Tinh Vệ nhảy khỏi lòng bàn tay Ân Lưu Minh, bỗng cả cơ thể được phóng to!
Nó tiếp tục to lên tới khi chiều dài cơ thể được khoảng bốn năm mét thì dừng, kiêu ngạo ưỡn cổ, kêu chích chích với Ân Lưu Minh.
Ý nghĩa rất rõ ràng: Ta có thể đưa mi tới đó, khỏi cần tên kia.
Ân Lưu Minh bất đắc dĩ nhìn Thẩm Lâu.
Thẩm Lâu đang trừng Tinh Vệ, khi Ân Lưu Minh nhìn sang thì hắn lập tức đổi sang gương mặt hững hờ mà thoáng vẻ tủi thân: "Ngươi muốn bỏ ta lại đây sao?".
Tiếc là tốc độ lật mặt hơi chậm, Ân Lưu Minh vẫn kịp trông thấy.
Y buồn cười vỗ vai hắn: "Em sẽ về nhanh thôi. Anh bảo vệ Đồ Sơn nhé".
Thẩm Lâu thấy Ân Lưu Minh đã quyết thì mím môi, gật đầu đầy miễn cưỡng.
Tinh Vệ chở Ân Lưu Minh bay về phía thác nước.
Họ càng tới gần thì những mảng đất bên dưới lại càng thưa, tất cả đều đã bị nước biển Hư Vô lấp mất.
Tinh Vệ dừng lại trên một khoảng không nào đó, bay vòng vòng chốc lát, rồi bỗng nghiêng mình lao thẳng vào trong dòng nước!
Ân Lưu Minh bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, thậm chí cũng chẳng kịp ngăn cản nó, đã thấy mình bị đại hồng thủy nhấn chìm.
Con người của thế giới thực sẽ bị ăn mòn nếu ngâm mình trong nước lũ quá lâu, cuối cùng biến thành những sinh vật kì quái, chỉ huyễn linh và những người thường xuyên ăn thực phẩm khai thác từ trong đại hồng thủy mới có tốc độ bbiến đổi chậm hơn.
Lần trước Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng tới trung tâm của đại dương, hắn còn xây một cái lồng bảo vệ bọc quanh y.
Nhưng chẳng rõ tại sao lần này không có lồng bảo vệ mà y cũng chẳng thấy khó chịu chút nào.
Tinh Vệ cũng thế, nó bơi trong đại dương mà tự do như đang chao liệng giữa bầu trời, cứ thế hướng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một cái hang.
Ân Lưu Minh bơi xuống khỏi lưng Tinh Vệ, nhìn một lượt xung quanh, y nhớ nơi này.
Cái hang nơi y được Tự Văn Mệnh nhận nuôi khi vừa đến giấc mơ này. Mẹ của Khải Hải đã biến thành một bó hoa ngay tại đây.
Lòng y thầm có vài dự đoán.
Y đạp lên đáy nước, chầm chậm bước vào trong hang.
Nước biển Hư Vô đã cải tạo tất thảy trên thế giới này, cả đất đai cũng không phải ngoại lệ; nhưng cái hang này vẫn được giữ nguyên hình dạng hệt như lúc Ân Lưu Minh mới trông thấy lần đầu. Như thể nó đang đợi y quay về vậy.
Sâu trong hang, Ân Lưu Minh nhìn thấy bó hoa mà mẹ Khải Hải đã biến thành.
Những đóa hoa màu lam gần như chỉ còn lại đường viền trong làn nước nửa trong suốt.
Tinh Vệ lại quay về với kích thước gần một bàn tay, đậu lên đầu Ân Lưu Minh.
Y ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa.
Trong giây lát, những đóa hoa xinh đẹp tỏa sáng.
Chúng khẽ đung đưa rồi hóa thành những đốm sáng chói lọi, cuối cùng ngưng tụ lại thành một bóng người ngay trước mắt y.
Ân Lưu Minh ngước nhìn nàng.
Cô gái ấy có gương mặt giống Khải Hải đến bốn năm phần, mái tóc dài bồng bềnh trong nước, hơi tỏa sáng, hệt như một vị thần linh.
Nàng khẽ mỉm cười với Ân Lưu Minh: "Lâu rồi không gặp... Tuy có lẽ con chẳng nhớ rõ ta".
Y ngước lên, ngẫm nghĩ đôi chút, vẫn đáp: "Nhớ, người là mẹ tôi".
Cô gái cười: "Đúng. Hai con chính là những đứa trẻ được thai nghén trong bụng ta".
Ân Lưu Minh ngẩn ngơ: "Tôi và... Tinh Vệ?".
Cô gái gật đầu: "Nếu đã tới đây thì chắc con đã biết vài chuyện liên quan tới đại hồng thủy... Ta là sinh mệnh ra đời trong thế giới này, mang sứ mệnh ngăn cản đại hồng thủy phá vỡ toàn bộ thế giới".
Ân Lưu Minh hỏi: "Huyễn linh... có thể thai nghén con người ư?".
Cô gái chớp mắt: "Bản thân huyễn linh đã là hư ảo, muốn sinh con thì cũng chỉ cần một ý nghĩ thôi mà? Nếu con muốn thì cũng đẻ được đó".
Ân Lưu Minh: "...".
Nữ Oa này hơi lém lỉnh nhỉ.
"Tại sao tôi lại là người?".
Gương mặt của Nữ Oa trở nên nghiêm túc: "Vì thế giới này đã bị biến đổi bởi đại dương – ta không thể ngăn những huyễn linh ra đời, thậm chí có thể chúng sẽ tồn tại dài lâu với những sinh vật trong thế giới thực. Có lẽ nếu chúng ta giải quyết được con huyễn linh to lớn nhất, thậm chí chặn đứng dòng nước biển, chúng vẫn sẽ không biến mất".
Ân Lưu Minh gật đầu.
"Vì thế ta đang nghĩ cách để con người và huyễn linh cùng nhau chung sống trong hòa bình". Nữ Oa ngẩng đầu. "Vì vậy ta lần lượt sinh ra hai con, ta hi vọng các con sẽ là ví dụ đầu tiên cho sự hòa bình ấy".
Nàng nhìn vào mắt Tinh Vệ, nở nụ cười: "Xem ra hiệu quả không tồi".
Ân Lưu Minh mơ hồ thấy có ý bàn giao hậu sự trong lời nàng: "Sao người lại sinh chúng tôi ra, mà không tự mình thực hiện mong muốn đó?".
"Vì ta sẽ phải biến mất nhanh thôi". Nữ Oa đáp. "Trận chiến với huyễn linh kia đã khiến ta phải tiêu tốn quá nhiều sức mạnh, hơn nữa, chỉ khi ta chết đi rồi hóa thành một hòn đá ngũ sắc thì thác nước mới có thể bị chặn đứng".
Ân Lưu Minh ngẩn người.
"Đừng buồn, đó là sứ mệnh của ta". Nữ Oa cúi xuống, khẽ chạm môi vào trán Ân Lưu Minh rồi lại hôn lên đỉnh đầu Tinh Vệ. "Ta chỉ có một nỗi lo duy nhất – ai sẽ lấp kín lỗ hổng kia khi ta đã hóa thành đá ngũ sắc đây?".
Ân Lưu Minh hiểu được ý nghĩ của Nữ Oa từ ánh mắt nàng: "Tôi có thể làm được ư?".
Nữ Oa gật đầu: "Hai con là một cặp song sinh, với các con thì đá ngũ sắc vốn có sự hòa hợp, các con chỉ cần bận tâm tới một việc duy nhất là làm sao để đến đó an toàn".
Những huyễn linh chắc chắn sẽ không để con người lấp kín lỗ hổng trên vách tường thế giới.
Ân Lưu Minh cũng nghĩ vậy.
Nhưng có Thẩm Lâu thì chuyện đó chẳng đáng gì.
Y gật đầu, trang trọng đồng ý: "Chúng tôi sẽ cố hết sức".
Nữ Oa mỉm cười, bỗng nghiêm mặt: "Vào khoảnh khắc then chốt nhất, liệu các con có nguyện lòng bỏ qua hết thảy trong hiện tại để bù đắp những tổn thất của thế giới này?".
Khoảnh khắc ấy, nàng sở hữu gương mặt trang nghiêm như vị thần thủy tổ mà con người đời sau vẫn luôn truyền tụng.
Ân Lưu Minh và Tinh Vệ nhìn nhau, cùng gật đầu mà không hề do dự.
Nữ Oa cũng gật đầu, giơ ngón tay đặt trên trán họ: "Sau khi chết sẽ hóa thành đá ngũ sắc có khả năng vá trời, đó chính là năng lực của ta và dòng máu ta để lại. Trên thế giới này, trừ ta, chỉ còn các con thôi".
Đầu ngón tay nàng hơi phát sáng, một chùm sáng chảy vào trán Ân Lưu Minh và Tinh Vệ.
Rồi nàng khẽ thở dài: "Chúc cho các con sẽ không phải dùng đến nó".
Giao phó xong tất cả, Nữ Oa lại thở dài, ngẩng đầu lên, dường như nàng có thể trông thấy thác nước tàn nhẫn mà đẹp tuyệt treo giữa trời kia qua những vách đá đen thăm thẳm.
Nàng thì thầm: "Cầu cho thế giới của chúng ta có thể mãi mãi yên bình như những gì các con mong muốn".
Bóng dáng nàng dần tan đi, cuối cùng chỉ còn lại một hòn đá tỏa ánh sáng năm màu.
Ân Lưu Minh cúi đầu mặc niệm cho vị thần vĩ đại ấy chốc lát, rồi nhặt hòn đá lên.
Nó rất ấm, cũng như trái tim chứa đựng cả thiên hạ của Nữ Oa vậy.
Y đứng lên, thấy Tinh Vệ uể oải thì vỗ vỗ đầu nó như đang an ủi.
Tinh Vệ dụi đầu vào tay y.
Ân Lưu Minh nói: "Chúng ta về Đồ Sơn trước đã".
Tinh Vệ kêu lên một tiếng lảnh lót, bay ra khỏi hang rồi lại lớn lên, chở y cất cánh.