Chu Tử Kỳ giơ tay, một lá bùa ước nguyện lộng lẫy xuất hiện.
Ánh mắt Thẩm Lâu như ngưng kết lại.
Đó chính là món đồ trang trí hắn đã dùng trong quá khứ, nhưng đã bị Chu Tử Kỳ biến đổi hoàn toàn.
Thẩm Lâu nói mỉa: "Gu thẩm mĩ của ngươi đúng là xấu không chịu được".
Chu Tử Kỳ cười lạnh: "Hi vọng ngươi vẫn có thể mạnh miệng khi đã được chứng kiến tác dụng của nó".
Hắn ta khẽ gập những ngón tay, bùa ước nguyện vỡ thành từng mảnh.
Một luồng sóng vô hình lan tỏa khắp xung quanh.
Những giấc mơ nhỏ lấp lánh như sao giữa biển Hư Vô đang bơi về thế giới thực bỗng dừng lại trong nháy mắt.
Ánh sáng phát ra từ chúng nhanh chóng tan đi, hóa thành bóng tối đen như mực!
Ân Lưu Minh cau mày: "Gì thế?".
"Tôi đã nắm giữ nhưng giấc mơ ấy trong tay lâu đến thế cơ mà, đương nhiên phải thử nghiệm nhiều phương pháp chứ". Bóng tối cũng bắt đầu tỏa ra từ Chu Tử Kỳ, giọng hắn ta trầm hơn, nghe như tiếng sắt thép va chạm. "Giấc mơ của lũ trẻ con tốt ở điểm ấy đấy – mang tính khả thi vô hạn, có thể tiến hóa lên trạng thái cao hơn".
Nước biển Hư Vô cũng bắt đầu chuyển sắc đen theo những giấc mơ nhỏ.
Thẩm Lâu cau mày cảm nhận từ xa trong chốc lát, rồi mở mắt: "Nước biển Hư Vô đang bị ô nhiễm".
"Bị ô nhiễm thì sao?".
"Biển Hư Vô vốn là nguồn sức mạnh nắm giữ sự hư ảo, nhưng giờ nó bị Chu Tử Kỳ dẫn dắt và trở nên căm hận thế giới". Thẩm Lâu giơ ngón trỏ, một chiếc lồng ánh sáng màu lam hiện ra để bảo vệ họ, nét mặt hắn nghiêm túc hẳn. "Nếu cứ thế này thì biển Hư Vô sẽ trở thành "phản diện", bắt đầu cắn trả thế giới thực".
Ân Lưu Minh nhìn Chu Tử Kỳ đã hóa thành một khối đen kịt: "Hắn ta muốn hủy diệt thế giới ư?".
Thẩm Lâu cười khẩy: "Không, hắn ta muốn ép em sửa lại quy tắc của thế giới thực".
Ngọn giáo ngũ sắc là quan tòa quyết định toàn bộ quy tắc của thế giới, những quy tắc lại được quyết định bởi nguyện vọng trong tiềm thức của hết thảy sinh linh trong thế giới thực.
Chu Tử Kỳ không thể hòa làm một với Ân Lưu Minh để khống chế ngọn giáo ngũ sắc, nên hắn ta định đổi phương pháp.
Hắn ta muốn Ân Lưu Minh tự tay sửa lại quy tắc của thế giới này.
Nếu Ân Lưu Minh từ bỏ thân xác con người và quay lại bên trong ngọn giáo thì y có thể khiến quy tắc của thế giới thực và biển Hư Vô nay đã bị ô nhiễm hòa vào nhau.
Chắc chắn lúc này trong phần ô nhiễm đó có chứa "điểm" liên quan tới lãng quên, khiến Ân Lưu Minh không thể không xóa đi khái niệm lãng quên khi sửa lại quy tắc của thế giới thực.
Ánh mắt Ân Lưu Minh trầm xuống.
Thẩm Lâu nhìn màu đen đang dần lan rộng, con ngươi bắt đầu hiện sát khí.
Chu Tử Kỳ đang ép Ân Lưu Minh tái diễn cảnh tượng vá trời khi xưa.
Chuyện đánh mất lí tính khi dung hợp với bản thể, khiến Khải Hải phải liều mình hóa thành ngọn giáo ngũ sắc để phong ấn Thận luôn là cái gai trong lòng hắn.
Dù nay vật đổi sao dời, họ đã ở bên nhau, nhưng Thẩm Lâu vẫn không thể thản nhiên coi như quá khứ ấy chưa từng tồn tại.
Giờ Chu Tử Kỳ lại muốn Ân Lưu Minh hi sinh thân mình thêm lần nữa ư?
Thẩm Lâu bay lên, lạnh mặt vung tay về phía biển Hư Vô.
Làn nước xanh thẳm chưa bị ô nhiễm đột nhiên phát sáng, hóa thành một con rắn khổng lồ, há miệng nuốt phần nước bị ô nhiễm.
Ân Lưu Minh hỏi: "Được không?".
Thẩm Lâu cau mày: "Lượng nước được ta điều khiển sẽ không bị ô nhiễm, nhưng tốc độ thì không đuổi kịp được".
Tiếng xẹt xẹt bỗng vọng ra từ tai nghe của Ân Lưu Minh, tiếp đó là giọng Thanh Diễm vang lên: "Tôi tới giúp đây".
Ân Lưu Minh ấn tai nghe: "Bằng cách nào?".
"Bản thể của trò chơi Ác Mộng đã lộ ra, tôi định vị được các cậu rồi". Thanh Diễm cười. "Tôi đã giao nhiệm vụ cho tất cả những người chơi trên bảng xếp hạng thu dọn các giấc mơ vụn vặt".
Ân Lưu Minh nói: "Những giấc mơ bị ô nhiễm có thể sẽ tương đối nguy hiểm".
Thanh Diễm cười: "Yên tâm, những người chơi trên bảng xếp hạng của trò chơi Ác Mộng đều rất ưu tú. Chỉ cần Chu Tử Kỳ không chủ động ra tay thì chuyện thu hồi các giấc mơ sẽ không có vấn đề gì".
Ngọn giáo ngũ sắc bỗng nhẹ nhàng lay động.
Vô số ánh sao lộng lẫy rơi xuống biển Hư Vô, chuẩn xác nhập vào những giấc mơ nhỏ đang không ngừng phát tán sự ô nhiễm.
Tốc độ nước biển bị ô nhiễm nhất thời chậm lại.
Ân Lưu Minh nhìn những người chơi như vì sao băng ấy, khóe miệng khẽ cong, y ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâu: "Vậy chúng ta giải quyết Chu Tử Kỳ thôi".
Thẩm Lâu đang điều khiển con rắn Hư Vô lao tới chỗ bóng đen do Chu Tử Kỳ hóa thành, cau mày: "Ta cảm thấy ta có thể giải quyết được".
Ân Lưu Minh nói: "Em thì cảm thấy anh có lẽ không giải quyết được đâu".
Y chỉ xuống dưới chân: "Chu Tử Kỳ đã thành ra thế kia mà giấc mơ của hắn ta vẫn vững chãi đến nhường này, anh không thấy có hơi kì lạ sao?".
Thẩm Lâu gật đầu: "Đúng, nên ta đã "bảo vệ" giấc mơ này".
Ân Lưu Minh hơi cau mày.
Xem ra chiếc lồng ánh sáng mà Thẩm Lâu dùng để bao bọc giấc mơ không chỉ chống lại công kích từ bên ngoài.
Mễ An Bồi có vẻ bất an: "Vậy chúng ta làm gì đây?".
Ân Lưu Minh thoáng trầm ngâm: "Cậu về trước đi, tôi và Thẩm Lâu sẽ giải quyết Chu Tử Kỳ".
Tư Hòa mím môi, muốn nói rồi lại im lặng.
Ân Lưu Minh hiểu anh đang nghĩ gì: "Nếu có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ cứu Tư Thành".
Tư Hòa gật đầu, quay về sách minh họa.
Đến khi Mễ An Bồi đã quay lại du thuyền, Ân Lưu Minh nhìn Thẩm Lâu.
Hắn khẽ mỉm cười, tao nhã giơ tay.
Ân Lưu Minh cũng mỉm cười đặt tay vào bàn tay hắn.
Con rắn do nước biển Hư Vô hóa thành bỗng mọc thêm một cái đầu, cung kính cúi xuống trước mặt họ.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nắm tay nhau cùng bước lên.
Một cái đầu rắn khác đang không ngừng cắn xé Chu Tử Kỳ, nước biển Hư Vô bị ô nhiễm và chưa bị ô nhiễm cùng dâng trào khuấy động, trên trời còn vô số ánh sao đang nhấp nháy.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu cùng cưỡi đầu rắn bay lên, rời khỏi sự bảo vệ của giấc mơ, đặt chân vào biển Hư Vô.
Đây không phải lần đầu tiên Ân Lưu Minh bước vào biển Hư Vô, nhưng y có thể cảm nhận được rất rõ rằng nó không giống với trước kia.
Biển Hư Vô ngày trước có khả năng vô hạn nhưng chẳng mang khuynh hướng nào, hệt như một quả cầu có thể lăn đi bất cứ đâu, nhưng nếu không dùng lực tác động vào thì nó cũng chỉ bất động tại chỗ mà thôi.
Biển Hư Vô bây giờ lại đầy ác ý với con người và thế giới, chẳng khác nào có ma quỷ bên tai thì thầm.
Đây là tầng bảo vệ mà Thẩm Lâu tạo ra cho Ân Lưu Minh.
Y nhíu mày: "Nếu nước biển chảy vào thế giới thực, chỉ sợ mọi trật tự đều sẽ trở nên hỗn loạn hết".
Thẩm Lâu nói: "Chỉ cần giải quyết nguồn ô nhiễm thì lượng nước ô nhiễm cũng dễ xử lí thôi".
Còn nguồn ô nhiễm...
Ân Lưu Minh nhìn về phía trước.
Bóng đen do Chu Tử Kỳ hóa thành bị con rắn khổng lồ cắn mấy nhát, bỗng bắn một tia nước đen như mực vào người nó, khiến nó nhiễm đen.
Thẩm Lâu vung tay, mảng màu đen kia nhanh chóng biến mất không còn dấu vết nào.
Hắn nhíu mày: "So tài với ta ở biển Hư Vô sao?".
Chu Tử Kỳ thấy thế thì hơi khựng lại, nhanh chóng chạy về một hướng.
Thẩm Lâu cau mày, điều khiển con rắn đuổi theo.
Chu Tử Kỳ vừa trốn vừa tiếp tục làm nước biển thêm ô nhiễm, nhưng phần bị ô nhiễm sao có thể nhiều bằng phần chưa bị ô nhiễm được. Mọi công kích mà con rắn phải chịu đều được Thẩm Lâu chữa trị, hắn ta nhanh chóng bị dồn đến bước đường cùng.
Luồng nước đen xung quanh tan biến hết, Chu Tử Kỳ lại biến thành hình người, ủ rũ nghiêng đầu nhìn Ân Lưu Minh: "Lưu Minh, tôi cho người một cơ hội cuối...".
"Khỏi cần". Ân Lưu Minh ngắt lời hắn ta. "Mày cứ ngẫm lại xem mày còn cơ hội hay không đi".
Con rắn há to cái miệng xanh thăm thẳm, cắn Chu Tử Kỳ một cái.
Hắn ta nở nụ cười lạnh như băng.
"Ầm ầm!".
Giấc mơ nhỏ cuối cùng – vốn là nơi đặt các bia mộ – bỗng nổ tung!
Trong vụn đất đá tung bay là bóng dáng của sáu người.
Hàn Triệt, Liên Vũ, Tư Thành, hai người khác Ân Lưu Minh không quen biết.
Năm người họ nhắm chặt mắt, chầm chậm đi quanh kẻ đứng giữa như những vệ tinh.
Kẻ đó ngẩng đầu, gương mặt quen thuộc mà cứng ngắc, hóa ra là một Chu Tử Kỳ khác.
Ân Lưu Minh khẽ nheo mắt: "Thi thể à?".
Thì ra giấc mơ nghĩa địa của Chu Tử Kỳ không chỉ để ủ mưu, mà bên trong thực sự có mai táng thi thể của Chu Tử Kỳ.
Thi thể của Chu Tử Kỳ nở một nụ cười có đôi phần vặn vẹo, giọng nói cũng khàn khàn khó nghe: "Linh hồn tôi có thể chia thành nhiều mảnh, đương nhiên thi thể cũng thế. Ân Lưu Minh à, nếu người không chịu tiếp tục làm thần của tôi thì tôi đành phải tự trở thành thần vậy".
Hắn ta giơ tay, cơ thể năm người còn lại đồng thời co giật.
Chu Tử Kỳ ngẩng đầu, a một tiếng thật to: "Ta đặt cây trụ trời xanh từ thời đại thần thoại vào cơ thể mình nuôi bao nhiêu kiếp, cũng chỉ vì ngày hôm nay!".
Một vệt sáng xuất hiện trên ngực hắn ta, bàn tay của năm người kia cũng phát sáng.
Ánh mắt Ân Lưu Minh ngưng kết lại.
Chu Tử Kỳ ngửa đầu cười, bên khóe mắt chảy xuống một giọt lệ đỏ tươi: "Biển Hư Vô không cần tồn tại thêm nữa! Hãy hòa làm một với thế giới hiện thực đi!".
Trụ trời xanh từ thời đại thần thoại.
Sau khi Khải Hải biến thành ngọn giáo ngũ sắc để sửa lại quy tắc thế giới, kẻ duy nhất phản kháng lại là con huyễn linh rùa khổng lồ có bốn đầu bốn chân kia.
Khải Hải dẫn nó vào biển Hư Vô rồi giết nó, dùng tứ chi của nó làm thành trụ chống giữa thế giới thực và biển Hư Vô, sừng sững giữa đất trời.
Không gian được những cây trụ trời ấy dựng nên giữa vách thế giới và thế giới thực chính là biển Hư Vô của bây giờ.
Quy tắc của thế giới thực ổn định lại, những cây trụ trời xanh vốn là thực thể dần chỉ còn là khái niệm "trời xanh".
Không ngờ Chu Tử Kỳ lại tìm được một trong số đó!
Cũng như ngọn giáo ngũ sắc và Thận nắm giữ quy tắc của thế giới, bản thân trụ trời cũng nắm giữ không gian nơi biển Hư Vô tồn tại!
Nếu Chu Tử Kỳ thành công thì nước biển Hư Vô ở đây đều tràn vào thế giới thực cả, nạn đại hồng thủy năm ấy sẽ tái xuất nhân gian!
Ân Lưu Minh cao giọng hơn đôi chút, quát hỏi đầy lạnh lùng: "Quay ngược về thời đại huyễn linh hoành hành cũng là đi ngược với mục đích của mày!".
"Phá đi thì xây lại!". Chu Tử Kỳ cũng lạnh lùng đáp. "Nếu không phải người không chịu giúp tôi, tôi cũng không chọn cách này! Muốn trách thì hãy trách chính người đi!".
Thẩm Lâu khẽ ngoắc ngón tay.
Chiếc lồng ánh sáng bao quanh giấc mơ của Chu Tử Kỳ tụ lại trong nháy mắt, nhốt hắn ta vào bên trong.
Chu Tử Kỳ cười khẩy, đang định ra tay thì chợt biến sắc.
Trong số năm người vẫn luôn bước xung quanh để cung cấp sức mạnh và chia sẻ áp lực tinh thần, Tư Thành đột nhiên mở mắt, vung tay đâm thẳng vào người hắn ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT