Tư Hòa cắ.n môi dưới thật mạnh, mãi sau mới nói: "Có lẽ Chu Tử Kỳ bắt Tiểu Thành là để uy hiếp chúng ta, Tiểu Thành tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta vẫn là phá ải".
Ân Lưu Minh nhìn anh: "Ánh mắt của anh không nói vậy".
Tư Hòa cười khổ: "Dĩ nhiên tôi cũng nóng ruột lắm chứ... Nhưng càng nóng vội thì lại càng dễ rơi vào bẫy của Chu Tử Kỳ thôi".
Ân Lưu Minh không đáp, chỉ gật đầu: "Hoàn thành trò chơi ghép hình trước đã. Anh quay về sách minh họa nghỉ ngơi đi".
Tư Hòa ngẩn người ngạc nhiên, quay về sách minh họa.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu nhìn nhau, cùng hiểu thấu nỗi nghi ngờ.
Tuy Tư Thành tương đối dễ kích động hơn so với Tư Hòa thận trọng nhưng hắn tuyệt đối không phải hạng không có đầu óc. Ban đầu có được bùa ước nguyện, tuy hắn từng nói mình phải hồi sinh cả cha mẹ lẫn Tư Hòa, nhưng từ khi gặp Tư Hòa đã biến thành động vật thân mềm biển sâu thì mọi công sức của hắn đều tập trung vào việc tháo gỡ khúc mắc của anh.
Tại sao hắn lại đột nhiên dùng hết bùa ước nguyện, lại bị Chu Tử Kỳ cướp đi mà không hề có chút đề phòng nào?
Dù Tư Thành có buông lỏng cảnh giác thì Thanh Diễm cũng không thể không nghĩ tới chuyện này.
Ân Lưu Minh tin rằng Thanh Diễm từng bị Lê Mỹ Lệ lừa một lần, chắc chắn cô nàng sẽ không phạm phải sai lầm giống hệt lần thứ hai.
Trừ phi Thanh Diễm có dự định khác với Tư Thành.
Vì thế y tạm thời không manh động, quan trọng nhất vẫn là hoàn thành trò chơi ghép hình trước đã.
Chỉ cần đứng trong biển Hư Vô thì sức mạnh của Thẩm Lâu là không có giới hạn.
"Con tin" quan trọng nhất mà Chu Tử Kỳ đang nắm giữ thực ra không phải Tư Thành hay hai thành viên của hiệp hội, mà là những giấc mơ nhỏ bị đập vỡ.
Chỉ cần đưa chúng về lại với chủ thì mười Chu Tử Kỳ cũng chẳng đủ cho Thẩm Lâu xỉa răng.
Ân Lưu Minh nhắm mắt một chốc rồi lại mở ra, ngón tay khẽ chạm vào bức hình.
Không biết Chu Tử Kỳ đã gom góp được bao nhiêu giấc mơ nhỏ, đã trải qua bao nhiêu lần luân hồi.
Cạch.
Khi mảnh ghép cuối cùng quay về vị trí, những hình chiếu giấc mơ giữa không trung và vô số bia mộ trên mặt đất cũng quay lại trạng thái bình thường.
Ân Lưu Minh khẽ thở ra một hơi.
Vừa phải tiếp nhận chừng ấy kí ức của Chu Tử Kỳ, vừa phải phân tâm cho những mảnh ghép, tinh thần y cũng đã gặp phải một thử thách rất lớn.
Y chuẩn bị rụt tay, ngẩng đầu, lại phát hiện cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Y đứng giữa bầu trời bao la, dưới chân là vạn dặm mây trắng, bên tai là tiếng nước chảy như sấm sét.
Ân Lưu Minh ngước nhìn, đúng lúc đối diện với thác nước khổng lồ quen thuộc như đã in sâu vào xương tủy.
Nơi nước biển Hư Vô thay đổi cả thế giới trong thời đại thần thoại.
Chẳng biết bia mộ dưới tay y đã biến thành Chu Tử Kỳ tự lúc nào.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn thác nước, nhẹ giọng cảm thán: "Tuy đã nghe đồn từ lâu, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh tượng này vẫn khiến tâm hồn người ta rung động".
Ân Lưu Minh rụt tay, tỏ vẻ tự nhiên: "Tao đã ghép xong hình vẽ rồi".
Chu Tử Kỳ quay lại mỉm cười với y: "Người đã thấy nhiều kí ức của tôi như thế, có cảm tưởng gì không?".
Ân Lưu Minh khẽ đáp: "Không".
Đôi ngươi Chu Tử Kỳ chợt lóe vẻ thất vọng, hắn ta lại cười: "Không sao. Khi kí ức giao hòa thì người chính là tôi, tôi chính là người, chúng ta sẽ hiểu nhau thôi".
"Kí ức chỉ là một phần của con người". Ân Lưu Minh nói. "Chỉ sợ dù có trao đổi kí ức thì chúng ta cũng không phải là một".
"Chỉ cần một khoảnh khắc thôi". Chu Tử Kỳ giơ tay với Ân Lưu Minh, đôi mắt lại sáng lấp lánh như ngày mới gặp. "Chỉ cần hòa làm một trong một khoảnh khắc, linh hồn của chúng ta sẽ được liên kết với nhau, nhất định người có thể hiểu những gì tôi đang làm! Hoặc, nếu tôi hiểu được nguyên do người kiên trì đến thế, lỡ đâu tôi cũng đổi ý thì sao?".
Ân Lưu Minh im lặng nhìn hắn ta, chốc lát sau bỗng lùi lại một bước, khoanh tay: "Chỉ cần một khoảnh khắc đó, mày cũng có thể trở thành Khải Hải để thay đổi quy tắc của thế giới này".
Chu Tử Kỳ cười mà không phủ nhận: "Đúng thế. Nhưng kí ức của hai ta đã giao hòa đến mức độ này rồi, sức mạnh tinh thần của người đã hao hụt, hẳn người mệt lắm, chẳng bằng hãy cứ nghỉ ngơi thật tốt rồi giao mọi chuyện lại cho tôi".
Vô số thành thị bỗng mọc lên dưới chân họ. Phong cách của chúng đều khác nhau, vừa nhìn đã biết không tới từ cùng một quốc gia, khu vực, thậm chí là cả thời đại, ăn mòn lục địa lộng lẫy như nấm mốc.
Chu Tử Kỳ chầm chậm tới gần Ân Lưu Minh, ngón tay chạm đến cơ thể y, nhập vào.
Ánh mắt hắn ta càng lúc càng cuồng nhiệt: "Không phải sợ đâu, chỉ cần một khoảnh khắc ngắn ngủi, thế giới này sẽ đón chào thời đại mới. Từ nay sẽ không ai lãng quên niềm vui hay nỗi khổ, không còn sinh thể nào thấy trống trải và sợ hãi nữa!".
Cơ thể hắn ta dần nhập vào cơ thể Ân Lưu Minh.
Y vẫn bình tĩnh chứng kiến tất cả trong im lặng.
Đến khi Chu Tử Kỳ sắp hoàn toàn dung hợp với mình, Ân Lưu Minh bỗng nói: "Trên đời này, chỉ một người có thể khiến tao yên tâm giao hết tất cả lại cho anh ấy. Dù có còn kí ức hay không".
Chu Tử Kỳ lại cười: "Dù kẻ đó là ai thì sau này cũng là tôi".
Ân Lưu Minh đáp: "Ý tao là... kí ức không phải tất thảy của một con người, nếu chỉ phán đoán bằng kí ức thì mày sẽ sai".
"Người đang mạnh miệng thôi". Chu Tử Kỳ say mê nói. "Tôi đã chạm vào những tầng sâu nhất trong kí ức người... Đây chính là linh hồn tới từ thời đại thần thoại sao?".
Hắn ta dứt lời, cơ thể hai người hoàn toàn hòa lẫn!
Bóng dáng họ chồng lên nhau, ngoại hình dần biến hóa, cuối cùng gương mặt Ân Lưu Minh biến thành gương mặt của Chu Tử Kỳ.
Chu Tử Kỳ hài lòng vu.ốt ve mặt mình, nhìn thác nước khổng lồ trước mặt, khẽ cười một tiếng rồi mở miệng.
"Meo".
Ân Lưu Minh rút tay khỏi trán Hạt Dẻ, khẽ thở ra một hơi: "Được rồi".
Thẩm Lâu vỗ tay, vô số quầng sáng màu lam nhạt bay lên bao quanh Hạt Dẻ: "Tên đó không thể thoát ra trong thời gian ngắn được".
Ân Lưu Minh xoa đầu Hạt Dẻ như thương xót: "Khổ cho mày rồi".
Nó mở mắt, uể oải vẫy đuôi.
Thẩm Lâu nói: "Ta đã cường hóa cho Hạt Dẻ để khuếch trương không gian trí nhớ của nó không biết bao nhiêu lần, tạo ra một ảo ảnh để trói chân Chu Tử Kỳ cũng dễ thôi".
Hạt Dẻ lại kêu meo meo.
"Cũng biết đòi hỏi thật". Thẩm Lâu bĩu môi nhìn Ân Lưu Minh. "Nó muốn một căn phòng đầy quả cầu len và cỏ mèo".
Ân Lưu Minh mỉm cười: "Được thôi".
Đến lúc này Hạt Dẻ mới yên tâm nhắm mắt, tập trung đối phó với Chu Tử Kỳ bị giam trong không gian kí ức của nó.
Ân Lưu Minh đứng dậy, nhìn Thẩm Lâu.
Hắn xoay tay, một món đồ trang trí nhỏ xinh xuất hiện.
Hạt nhân bùa ước nguyện có thể khống chế mọi giấc mơ nhỏ phiên bản được tạo ra từ kĩ năng của tinh linh tranh, giống hệt nguyên bản.
Thẩm Lâu nhìn nó, có vẻ hơi xúc động: "Lần trước ta đã dùng thứ này vì em".
Ân Lưu Minh mỉm cười: "Lần này thì sao?".
Thẩm Lâu hơi nhíu mày: "Lần này vẫn là vì em".
Dứt lời hắn siết tay lại, lá bùa bỗng phát sáng.
Một tiếng nổ rền vang vọng tới từ xa xa, dường như thế giới đang bị xé rách!
Ân Lưu Minh quay đầu nhìn nơi họ vừa rời khỏi.
Phía sau cánh cửa trường học bỏ hoang là hình ảnh ngôi trường dần hóa thành những đốm sáng long lanh rồi biến mất, để lộ mặt biển Hư Vô xanh thăm thẳm.
Mối liên hệ giữa những giấc mơ nhỏ bị cướp mất để làm tư liệu dung hợp thành giấc mơ năm sao và Chu Tử Kỳ bị Thẩm Lâu cắt đứt.
Chúng chìm xuống biển Hư Vô, hóa thành những ngôi sao lộng lẫy.
Vật chất màu đen trói buộc bản thể của trò chơi Ác Mộng cũng biến thành các đốm sáng, bay xung quanh ngọn giáo ngũ sắc xinh đẹp như một đàn đom đóm.
Mễ An Bồi và Tư Hòa mở to mắt.
Lần đầu họ trông thấy thứ gì đẹp đến vậy.
Với kích thước khổng lồ vượt xa trí tưởng tượng, dù có cách cả một vùng biển Hư Vô thì cảm giác nó đem lại vẫn thần bí và uy nghiêm; ánh sáng năm màu từ thời đại thần thoại đến nay vẫn còn rực rỡ, vẫn dịu dàng bất tận.
Con sò đang bị mũi giáo ghim chặt xuống đáy biển lại khiến họ sợ mất mật.
Dường như chỉ cần nhìn một thoáng, cả tinh thần và linh hồn họ đều không còn thuộc về họ nữa!
Ý thức của Thận đã rời đi và hóa thành Thẩm Lâu, nhưng cơ thể trống rỗng bị trấn áp vẫn còn uy lực mạnh mẽ đến vậy!
Ân Lưu Minh cũng thấy hoa mắt và choáng váng. Nhưng dù sao y cũng từng trông thấy nó trong giấc mơ lịch sử nên nhanh chóng tỉnh táo lại: "Những giấc mơ đó sẽ tự quay về sao?".
Thẩm Lâu gật đầu: "Nếu không bị ai khống chế thì những giấc mơ sẽ tự quay về chỗ chủ nhân. Chỉ là nơi này nằm sâu dưới biển Hư Vô, có lẽ chuyến hành trình ấy sẽ cần một quãng thời gian rất dài".
Ân Lưu Minh nói: "Em nghĩ anh rất cần sửa lại lỗ hổng và điều chỉnh chỉ số thông minh cho hệ thống đấy".
Thẩm Lâu đáp: "Đương nhiên... Lúc trước ta tạo ra nó vội quá, để lát nữa...".
Rắc!
Một tiếng vỡ nát chói tai vang lên sau lưng họ.
Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu quay người, phát hiện những tấm bia mộ của Chu Tử Kỳ đều có vết nứt.
Vô số những đốm sáng nhỏ bay ra từ những tấm bia vỡ vụn, hội tụ ở chính giữa thành một hình người hoàn chỉnh, ánh mắt điên cuồng và có đôi phần hung tợn của Chu Tử Kỳ hiện ra.
Hạt Dẻ lắc đầu, đột nhiên nôn ra một đốm sáng. Đốm sáng ấy cũng bay vào cơ thể Chu Tử Kỳ.
Hắn ta chăm chú nhìn Ân Lưu Minh, trong mắt đầy nỗi thù hận: "Người lừa tôi!".
Ân Lưu Minh chưa kịp đáp, Thẩm Lâu đã cau mày: "Ta thấy bỏ không làm fan nữa rồi quay lại chửi bới thì không hay ho lắm đâu".
Chu Tử Kỳ cười mỉa, đưa mắt nhìn những giấc mơ bên ngoài.
Vào khoảnh khắc trông thấy mọi giấc mơ nhỏ đều đã thoát ra và đang bơi về phía mặt biển Hư Vô, da mặt hắn ta hơi giần giật.
Chu Tử Kỳ cố nén cơn bực tức, nặn ra một nụ cười: "Chắc các người không nghĩ tất cả coi như đã kết thúc rồi đấy chứ?".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT