Cả một ngày trời hoàn toàn không nghe được Thừa Yến báo lại, cô như muốn nổi điên lên. Đoan Lạc Hi mang gương mặt cực kỳ khó coi đến công ty, tại đây khốn khiếp làm sao khi còn có người muốn chọc tức cô thêm.

"Ê bà, tui nghe nói chị Thừa Yến đang ở cùng Giang tổng á." Một cô nàng nhân viên đang cùng đồng nghiệp bàn chuyện sôi nổi.

"Ủa, sao bà biết được? Không phải Giang tổng đang được Lạc Hi chăm sóc ở căn hộ riêng sao?"

"Ừa thì ban đầu tui cũng nghĩ vậy, nhưng mà con bạn tui... Nó nói rằng đã thấy chị Thừa Yến đi cùng tổng tài, chuyện sốc quá trời luôn... Cả hơn mấy tháng nay, tổng tài có chịu đi gặp người nào trong công ty trừ Lạc Hi đâu. Tự nhiên hôm nay không biết vì sao lại đi gặp chị ấy, có khi nha..." Nữ nhân viên ra vẻ bí hiểm lắm.

"Có, khi, gì?" Giọng nói đanh thép lạnh như băng quen thuộc vang lên từ phía sau làm cho hầu hết đám người có mặt tại đó phải nhảy cẫng lên giật mình.

Mặt cô đen xì, nhìn sơ qua liền biết tâm trạng cô đang xuống dốc một cách cực kỳ tệ hại.

"Chị Lạc Hi, lâu quá không gặp!" Trưởng phòng vừa đến, thấy tình hình bắt đầu hơi không khả quan liền chạy đến giải nguy cho đám nhân viên miệng tiện, thái độ hơi rườm rà chẳng khiến cô tốt hơn chút nào.

"Quản cho tốt cấp dưới của cậu." Cô dứt khoát quay người đi không thèm nhìn lại, phía sau cư nhiên có vài âm thanh xì xào: "Bà chằn lửa này, bị Giang tổng bỏ đi cũng phải!"

"Suỵt, im ngay cho tôi!" Trưởng phòng biểu tình tức thì tái mét ra lệnh: "Chiều nay ở lại tăng ca! Tháng này lương sẽ bị cắt giảm một phần!"

"Hả?" Cả phòng đồng loạt kéo dài thanh âm, như không thể tin vào lỗ tai của mình. Bà chằn lửa đúng là xui xẻo, không đâu tự nhiên xuất hiện làm mọi người bị trừ lương.

Đoan Lạc Hi vừa bị con chó mình nuôi quay đầu cắn một cái rõ đau, nộ khí xung thiên chạy tới nhà Thừa Yến đập cửa.

"Anh ra đây cho tôi! Giang Từ Yên!"

Giang Từ Yên nghe giọng của cô thì chưa kịp vui sướng. Hắn cứ ngỡ là cô luyến tiếc hắn rời đi cho nên mới nổi giận như vậy... Ít ra, cô vẫn còn quan tâm hắn phải không?

Nhưng hắn đã lầm.

Đoan Lạc Hi vừa thấy mặt hắn đã không tiếc rẻ mà đưa tay tát vào mặt hắn một cái đủ làm cho Giang Từ Yên muốn ngã nhào.

"Giang tiên sinh!" Thừa Yến chạy tới đỡ lấy, lo lắng tháo xuống từng ngón tay của hắn để xem vết thương. Lực đạo của cô hoàn toàn không lưu tình, hình như cũng không còn xem hắn là người nữa.

"Lạc Hi! Cô đang làm cái gì vậy hả?"

Đoan Lạc Hi lườm hắn một cái, không nói lời nào nắm cổ áo buộc hắn đứng dậy, lôi xềnh xệch hắn ra ngoài.

"Đoan Lạc Hi cô muốn làm gì?" Thừa Yến vô cùng kinh hãi, bộ dáng của cô chẳng khác nào một tên sát nhân khát máu cả.

"Tôi không giết hắn, cho nên cô câm miệng lại ngay cho tôi. Còn chưa xử lý cô chuyện cô dám lừa tôi đấy." Ánh mắt Lạc Hi sắc lẻm, như con dao găm đâm thẳng vào tứ chi Thừa Yến, để nhúc nhích được cũng là một cực hình.

Vừa về đến nhà, Đoan Lạc Hi đã không hề biết nặng nhẹ mà quăng hắn xuống giường, xé toạc ra lớp áo ngoài, hai tay cô lần mò xuống hạ bộ nóng ran.

Cô dùng răng cắn lên đầu nhũ hoa của hắn làm hắn run lên, Giang Từ Yên ban đầu có chút kháng cự nhỏ nhưng càng về sau, cả sức lực để thở hắn cũng không có.

Nghĩ tới những hành động này Đoan Lạc Hi đã dùng lên người khác làm hắn cảm thấy tim mình đau nhói vô cùng. Rốt cuộc, những gì cô đối với hắn cũng chỉ dừng lại ở sự thù hận mà thôi.

Đoan Lạc Hi chẳng khác gì con thú hoang dại liên tục cắn xé, ngón tay cô luồn vào sâu bên trong h*u huy*t kích thích điểm G nhạy cảm, cảm thán một tiếng, nơi đó quả thật là rất mềm và ám áp.

"Ha...A!" Hai tay của hắn đặt trên vai cô, yếu ớt run rẩy. Chân bất tri bất giác giang rộng như muốn dâng hiến tất cả cho cô.

Đoan Lạc Hi mỉm cười gian xảo, đeo lên m*nh c*n chậm rãi đưa nó vào cái nơi ẩm ướt kia. Giang Từ Yên cắn môi dưới âm thầm chịu đựng, mỗi khi cô động thân, không như những cặp tình nhân khác... Giang Từ Yên không cào cấu vai cô, cũng không dám chạm vào cô, hắn sợ nhất là... thấy Đoan Lạc Hi bị thương.

"Aaaa... Lạc Hi..." Cả người căng cứng, khóe mắt hắn bỗng trào ra vài giọt chất lỏng trong suốt. Giang Từ Yên bỗng nhiên cảm thấy đau thương quá.

Không dừng lại ở đó, sau khi chấp nhận để hắn bắn một lần, lúc này cô mới bắt đầu trò chơi đầy kích thích của mình.

Đoan Lạc Hi thỏa mãn mỉm cười, đeo vào bao tay đã đặt cạnh đó từ trước, vỗ vào mông hắn vài lần sau đó tát vào ngực hắn hai cái đau đớn.

Cô cúi người ngậm lấy nhũ hoa, không ngừng kéo mút. Phía dưới đột nhiên lại bị kích tình làm cho dựng thẳng đứng.

Giang Từ Yên thở hổn hển giữ đầu cô lại, cảm giác như sữa trong ngực đang bị rút dần đi.

Hắn biết bản thân là một tên lập dị, vậy mà lại có sữa trong cơ thể nam nhân.

Sữa này không phải lúc nào cũng có, chu kỳ một tháng một lần... Không hiểu vì sao lại có...

"Ưưư..." Giang Từ Yên thở mạnh, ngực phập phồng lên xuống không ngừng: "Lạc Hi,... Anh xin lỗi..."

Đoan Lạc Hi nghe được hai từ kia chỉ biết cười lạnh, không nói gì tiếp tục hành hạ hắn đến sống dở chết dở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play