Một buổi sáng khí hậu khô hanh tại nơi vương phủ, Dạ Uyên Vũ ôm ngực ho khan không ngừng. Nếu còn như thế nữa, Lâm Minh Hoa không biết bản thân sẽ bị biến thành bộ dạng gì.
Chẳng qua...
"Hôm nay Hoàng Đế ban thánh chỉ, đem hôn ước giữa ta và con trai của Hồng Lâm Đại thần đến."
"Gì hả?" Dạ Uyên Vũ nhíu chặt mi, tính tình thay đổi khi mang thai của hắn hình như đến giờ mới phát huy. Gương mặt rất là khó ở nhìn nàng chằm chằm, xem ra là rất tức giận.
"Phu quân..." Nàng kéo dài thanh âm, giọng điệu thì mềm mỏng xuống nước đến độ chưa một ai có cơ hội chứng kiến, Lâm Minh Hoa chán nản rầu rĩ, ngoài hai từ "Phu quân" gọi mãi cũng chẳng dám nói gì thêm.
"Ta là vô tội mà? Do hắn cố tình ép hôn thê chủ." Ánh mắt long lanh ngước nhìn hắn như chú cún nhỏ, nàng hiện tại là đang nửa quỳ nửa ngồi trước mặt hắn.
"Nàng đứng lên rồi nói." Dạ Uyên Vũ xoa xoa mi tâm, thở dài một hơi.
"Không."
Dạ Uyên Vũ: "...?"
"Phu quân không nói chuyện với ta! Ta không đứng!" Lâm Minh Hoa phồng má vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là mặt hơi quay đi một chút.
"Nàng..."
Lâm Minh Hoa: "...Hứ."
"Đứng lên, ta cũng không có nói đã giận nàng mà."
"Hành động của ngươi, ánh mắt của ngươi, tâm trạng của ngươi... Còn nói không giận hay sao?... Ta cũng có ưng tên nam nhân xấu xí đáng ghét đó đâu, là do tên Hoàng đế chết tiệt kia cố tình gây sự đem y gả cho ta. Còn nói cái gì nữ nhân cần phải có mấy phu, không quan trọng tên nam nhân kia giữ vị trí nào, ngay cả làm thiếp cũng có thể... Ngươi nói xem, từ đầu đến cuối ta còn chưa kịp nói một lời, vậy mà ngươi dám đổ lỗi cho ta, dám không nói chuyện với ta!"
"Thê chủ rất tức giận!... Cũng rất là ủy khuất!"
Dạ Uyên Vũ: "..."
"Vậy nàng muốn..."
Lâm Minh Hoa quay nhanh một trăm tám mươi độ, kéo tay hắn: "Ngay hôm nay tổ chức lễ thành hôn, công bố cho thiên hạ biết ta và ngươi trời sinh một đôi, đồng thời làm cho người kia cũng không cách nào có thể bước một chân vào phủ của Mộc Loan ta!"
Dạ Uyên Vũ kinh ngạc, ngây ngẩn hồi lâu không thể nào vực lại tinh thần. Hắn mơ màng hỏi: "Thật... thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Nàng mỉm cười, rồi ra lệnh với thuộc hạ: "Chuẩn bị cấp tốc, ngay trong hôm nay ta sẽ cưới phu lang về nhà!"
"Tuân lệnh!" Tiếng phục mệnh vang lên, ngay sau đó không lâu thì Dạ Uyên Vũ cũng bị đem đi mất.
Vì Dạ Uyên Vũ vốn ở trong phủ của nàng và thuộc về nàng nên sính lễ nàng định trao cho hắn không gì hơn chính là tất cả những thứ nàng có. Nhưng để cho đủ đầy nghi thức, Lâm Minh Hoa nhanh nhạy tự mình chuẩn bị sính nghi. Ba hàng rương chứa kỳ trân dị bảo, sáu hàng rương chứa châu báu lụa là được sắp xếp đều đặn ngay ngắn đặt trước đại sảnh của phủ, ngoài ra còn có kiệu rước thập phần to lớn được khắc kỹ xảo do chính tay một nghệ nhân nổi danh kinh thành làm nên.
Ý định của nàng không gì khác hơn là cố ý nói lớn cho thế nhân biết rằng, nàng đã lập chính phu!
Nhiều thứ long trọng không kể sao cho xuể, có điều dù long trọng cách mấy cũng bị nàng làm cho đơn giản hóa mấy phần.
Chưa đầy nửa buổi, mọi thứ đã được chuẩn bị chu đáo sẵn sàng.
Phu lang thân vận hỉ phục đơn giản nhưng tôn lên dáng vẻ thanh cao thuần khiết, tóc được vấn lên gọn gàng, mà khí phách hiên ngang lại khó có ai có thể sánh bằng. Gương mặt hắn ưu tú cẩn trọng, thật sự là đẹp đến động lòng người!
"Phu quân nhà ta thật đẹp." Trong đáy mắt chứa đựng sự ôn hòa yêu thương, nàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay thon dài trắng trẻo, lòng không tránh được mềm nhũn.
Hai chúng ta từ nhỏ xuất thân thấp hèn, không cha không mẹ, không thân không thích. Trời cao chiếu cố, đem ta từ một kỹ nữ lại vì ngươi mà thay đổi, dám lột bỏ lớp vỏ xinh đẹp thân phi chiến mã chạm sa trường. Ngươi cũng từ một nam kỹ, sống trên đời bị người khinh chê, đến một chỗ dung thân hạ sinh hài nhi cũng chẳng có. Hai ta may mắn gặp nhau, kết thành phu thê, tơ hồng này gắn chặt mãi mãi không cách nào đứt lìa, mặc cho là sinh ly tử biệt cũng không màng đến!
"Hôn ước này một khi đã thực hiện, chỉ có một cách để phá vỡ chính là... hồn phi phách tán." Lâm Minh Hoa cùng hắn ngồi trên kiệu hoa mang màu sắc đỏ thắm rực rỡ, lòng tràn đầy phấn khởi vô thức nói.
Dạ Uyên Vũ trong mắt từ đầu đến cuối chỉ là nàng, một mình nàng. Trời xui đất khiến làm sao cũng gật đầu đồng tình: "Đúng vậy."
Bởi vì hắn vốn dĩ, cũng không có cách nào tồn tại nếu thiếu đi nàng...
...
Lời nói là thứ truyền đi nhanh nhất, huống hồ đằng này vốn không chỉ là nói mà còn là cả thiên hạ chứng kiến, một truyền mười mười truyền trăm rất nhanh đã truyền đến tai vua.
Vua tức giận lắm, đem tất cả tấu chương quăng hết xuống khỏi bàn. Mặt hắn đỏ lên như máu không chỉ vì tức mà còn là xấu hổ... Một Đại tướng quân nhỏ nhoi, lại dám đem mặt mũi hắn quăng sạch!
Uyển Vân Đế tức thì cho quân tới bắt nàng. Mà Lâm Minh Hoa, đánh đấm hai năm trời trên chiến trường mưa tanh gió lạnh, nàng còn không hiểu tâm ý và lòng thành của Uyển Vân Hoàng Đế đất Tây An này nữa sao?
Không vội thay ra hỉ phục, nàng mặc nguyên xi đến trêu tức hắn, đứng giữa chính điện tay mang ngân thương, mắt ánh lên tia quỷ dị của loài thú chuẩn bị săn mồi. Giọng nàng khiêu khích từ từ vang lên: "Đã đến ngày vật đổi sao dời."
Ngày hôm đó, cũng chính là ngày nàng kề dao lên cổ Hoàng đế, chính thức đoạt ngôi quân vương thiên hạ.
Tây An Nữ Hoàng là danh hiệu của nàng, lấy hai chữ từ tên quốc gia nàng đang cai quản.
Lâm Minh Hoa đem phu lang độc nhất vô nhị của mình về Dưỡng Tâm điện phụng bồi. Mặc kệ quy quy củ củ, nàng cuối cùng chỉ muốn ở bên cạnh hắn là được.
"Ta muốn ở cạnh Phu quân, ngươi ở đâu ta ở đó. Ngươi thấy nơi này không thoải mái, chúng ta cùng dọn đi là được."
Chưa thấy ai như nàng, có lẽ đối với nàng... Chuyện tự mình đoạt ngôi, lên cầm quyền ngàn vạn binh sĩ chắc chỉ giống như đánh một ván cờ. Đánh xong thì ăn hết, không cần quan tâm hậu quả sau đó thế nào đâu.
Bất quá, miễn là nàng vui vẻ... Dạ Uyên Vũ ta cũng không cần phải quan tâm nhiều chi tiết nhỏ nhặt như thế...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT