May mắn làm sao khi Quỳnh mama đến kịp lúc, đuổi hết đám bất lương. Chúng hậm hực, nhưng không thể không bỏ đi. Bà ta đem hắn nâng dậy, biết người này còn mang bệnh nặng lập tức sai người đỡ hắn về phòng.
Từ trong cơn mê tỉnh lại, Dạ Uyên Vũ cảm thấy ngực trái mình đau đớn dữ dội, nén lại cơn đau phóng ánh nhìn ra xung quanh.
“Đây là đâu?” Hắn tự hỏi, không gian nơi này xa lạ. Quả nhiên không phải là nơi trước kia hắn từng lui tới.
Quỳnh mama bước vào, trên tay cầm theo một cái khay. Trên khay có đủ mọi loại thuốc bổ: “Nào, lại uống một chút.” Giọng bà ta thoáng chốc trở nên kỳ lạ, Dạ Uyên Vũ đề cao cảnh giác.
Dù cho tuổi tác đã cao, dù cho có là Lâm Minh Hoa nhờ vả, khi đứng trước vẻ đẹp động lòng này của hắn ai mà chẳng động tâm? Bà ta đã tự nhủ như thế.
Giọng chua ngoa không còn tăm hơi biến mất, trước mắt là một bà dì tuổi đã qua tứ tuần, thanh âm từ miệng bà ta cất lên còn mang theo chút thẹn thùng hướng hắn gọi.
Hắn bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, đừng nói là...
Cảm thấy nguy hiểm khi bà ta đang dần tiến lại gần mình, Dạ Uyên Vũ theo bản năng hất tung chăn ra chạy vụt qua người Quỳnh mama, mặc cho lồng ngực như sắp nổ tung. Hắn phải chạy.
Nơi kỹ viện lầu xanh này rốt cuộc cũng không phải là chỗ của hắn, hắn sợ hãi, đâu đó còn phảng phất mùi ghê tởm. Nhớ lại lần đó nằm trong ngực nàng, cảm nhận được bàn tay nàng nâng niu mà lòng hắn yên bình lạ thường. Trên cõi đời này, người duy nhất cho hắn cảm giác an toàn như thế cuối cùng cũng chỉ có nàng.
Dạ Uyên Vũ chạy thật nhanh, thoát khỏi sự truy đuổi của Quỳnh mama và đám côn đồ, bà ta dường như rất tức giận. Hắn thầm nghĩ, nhất định không thể để bà ta bắt lại mới được!
Nhưng... Trong thoáng chốc hắn đột nhiên giảm tốc độ.
Bây giờ chạy trốn, hắn biết phải chạy đến nơi nào?
Ngoài thế giới rộng lớn cô quạnh này, còn có ai tình nguyện cho hắn một chỗ dung thân?
Không có ai cả.
Nàng đã đi đâu, hắn không biết. Bao giờ nàng quay lại, hắn cũng không biết. Hắn có một lần nữa gặp lại nàng không? Hắn càng không biết.
Hiện tại lang thang đầu đường xó chợ, cơm ăn còn không có thì làm sao dám mơ tưởng có một ngày, nàng sẽ quay lại tìm hắn chứ?
Bước chân hắn cứ tiến mãi về phía trước, chẳng qua có hơi loạng choạng, thẫn thờ như kẻ lữ hành không còn chỗ nương náu.
...
Bẵng qua một đoạn thời gian sau, chừng hai năm, Dạ Uyên Vũ đã không còn mang dáng vẻ xinh đẹp, ôn nhu tựa ngọc, hắn thì ra cũng có thể bị thời gian và cơ cực ăn mòn.
Hắn hiện giờ đang làm tiểu nhị cho một tửu lầu, ngày ngày bị người ta xem thường. Người đã mang hắn về trước kia là do say mê dung mạo của hắn, Dạ Uyên Vũ thấy thế lập tức dùng kéo đâm thẳng vào mắt của mình, để lại hậu quả chính là mắt không thể nào hồi phục như cũ được nữa. Không những vậy, vết sẹo xấu xí kia cũng không hoàn toàn biến mất.
Hắn nhận thấy, gương mặt ưa nhìn cũng quá phiền toái rồi, nếu có thể thì nên giải quyết luôn một lần cho nhanh.
Vào một ngày nọ, cũng như bao ngày nắng đẹp bình thường khác, đang lúc hì hục cắm cúi lau sàn ở lầu trên thì Dạ Uyên Vũ nghe được đại sảnh có chút huyên náo. Đánh bạo hỏi vài người quanh đó tức thì có được kết quả chính là: “Mộc Loan Đại tướng quân giá lâm.”
Mộc Loan này hắn không biết, nghe qua người ta bàn tán thì có thể hiểu sơ, một năm trước khi ngoại lai xâm lược biên giới. Nàng từ một binh lính tòng binh nho nhỏ, bỗng nhiên xuất thần hiến kế cho vương, mưu kế của nàng tuy đơn giản nhưng lại có hiệu quả lạ kỳ. Một lần diệt sạch đám ngoại lai phiền phức, không những thế chỉ trong vòng hai năm, nhờ tài trí mưu lược hơn người của nàng, Mộc Loan đã đánh chiếm được hơn hai mươi thành trì các nước xung quanh, giúp cho Hoàng đế mở rộng bờ cõi, phục hồi cơ nghiệp sắp bị sụp đổ.
Theo đó, nàng không những cất công dẹp loạn tạo phản, còn củng cố thêm địa vị cho bậc quân vương. Hiện tại, chính là vị tướng được Hoàng đế sủng ái nhất, tin tưởng nhất.
Không ngờ là một vị khách quý... Dạ Uyên Vũ cảm thán, vị khách quý đó tại sao lại tìm đến nơi xấu xí bẩn thỉu này?
_____Tác giả có lời muốn nói:
Vote và follow giúp truyện ra nhanh hơn<3
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT