Trên cõi đời này, nghề nghiệp mà thế nhân kinh ghét nhất, khinh bỉ nhất thử hỏi là nghề gì?
Còn không phải là công việc nơi kỹ viện lầu xanh sao?
Nàng sinh ra không cha không mẹ, nghĩ kĩ thì có khi chết đi cũng chưa chắc nhìn thấy được mặt cha mẹ của mình.
Nàng sống trong thế giới nữ tôn, nhưng không có nghĩa ở thế giới nữ tôn thì không có một loại thành phần như nàng. Nàng không có bất kỳ ai chống đỡ nâng lên, từ nhỏ phải tự lực mà sống. Cho đến bây giờ, là một kỹ nữ được người ta săn đuổi.
Nàng có vẻ đẹp xứng ngang với tiên nhân, chỉ tiếc là có mệnh sống trên đời nhưng không có mệnh để hưởng thụ. Không được học hành tử tế cũng không có được vị thế cao tại nơi này.
Nàng cao lãnh như một bông hoa mọc giữa sa mạc khô cằn, hoàn toàn không vì thế mà chịu khuất phục trước cuộc đời bi ai, nàng vẫn đứng thẳng, đứng trên cái nghề mà người ta ghê tởm này để tiếp tục sống.
Kỹ viện không phải chỉ dành cho nữ nhân, ở cái thế giới nữ tôn này lại càng không. Ở đây đa phần là kỹ nam, người như nàng... Chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngược lại với nàng còn có một tên yếu đuối khác.
Sở dĩ trong mắt Lâm Minh Hoa hắn là một kẻ yếu đuối vì hắn luôn bị người ta đem ra ức hiếp. Đến nỗi hắn chẳng làm gì bị mang ra trút giận mà một chút hắn cũng không hề dám kháng cự lại.
Hắn xinh đẹp, so với nàng càng đẹp hơn vạn lần. Điểm khác biệt nữa chắc có lẽ là...
Hắn bị ruồng bỏ.
Mặc dù hắn xinh đẹp nhưng không có ai ưa thích hắn cả, hắn sinh ra là nam. Mà nam nhân ở thế giới này không khác gì một món đồ chơi. Người như hắn... càng giống một món đồ chơi vô tri vô giác.
Hắn không được mặc đẹp, bị bán với một cái giá rẻ bèo, rẻ đến không thể nào rẻ hơn. Hắn bị cả nam lẫn nữ say mê thân thể nhưng lại kinh tởm vì hắn là một nam nhân.
Lâm Minh Hoa hôm nay cũng như bao ngày, nàng rời khỏi kỹ viện để ra ngoài mua ít đồ ăn. Ở nơi kia, tại một góc tối, nàng bỗng nhiên thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Nhưng thật lạ quá, hắn có thể làm gì ở đó chứ? Dạ Uyên Vũ cơ thể nặng nề nhích từng chút một, thở dốc quay người, bỗng phát hiện ra nàng đang nhìn hắn đăm đăm.
Mặt hắn đỏ ửng, không kịp bỏ đi nàng đã đến gần. Giọng nàng trong trẻo cất lên: "Không phải là Dạ Uyên Vũ sao? Cái đồ yếu ớt nhà ngươi sao lại ở đây?"
Dạ Uyên Vũ muốn đáp lại, nhưng từng trận co thắt tử cung bắt đầu tra tấn hắn làm hắn phải nghiến răng nhịn lại tiếng kêu rên.
"Ngươi..." Lâm Minh Hoa nghi hoặc: "Đau bụng sinh?"
Làm người đã ngủ qua đêm với nhiều người, nàng đương nhiên không quá ngạc nhiên với tình huống này của hắn. Chẳng qua, đến một chỗ để sinh nở cũng không có... Dạ Uyên Vũ này cũng quá đau thương rồi.
"Ách..." Hơi thở hắn dồn dập, một tay ôm lấy bụng trĩu nặng, một tay chống sau lưng, cả người như muốn đổ gục vào lòng nàng. Hai chân hắn dang rộng và có chút khuỵu xuống, nước giữa hai chân cũng thấm ướt cả tiết khố.
Hắn đã duy trì tư thế này gần ba canh giờ đồng hồ rồi.
Lâm Minh Hoa không có kinh nghiệm đỡ đẻ, chỉ biết là tình huống trước mắt nếu không đem đứa bé ra kịp thời chỉ e cả hắn và đứa trẻ không một ai có thể giữ được mạng nha!
Nàng chạy vội vào trong kỹ viện, lấy ra hai tấm chăn, một cái hơi dày lại mềm để lót phía dưới với một cái mỏng hơn để đắp cho hắn. Nàng đỡ hắn nằm xuống, chính mình đi xem hậu huyệt.
"Aaa..." Bụng nổi chi chít gân xanh, bị nàng đưa tay vào hậu huyệt thăm dò khiến hắn đau đến cứng người. Hít một hơi lạnh, nước mắt từ đâu chảy ra: "Đau... đau quá..."
Lâm Minh Hoa nhíu mày, phía dưới đã mở căng, nước ối cũng sắp chảy hết cả rồi. Tên yếu ớt này đã chịu đựng từ lúc nào vậy chứ?
"Nghe ta! Mỗi khi cơn co thắt đến, phải dùng sức rặn thật mạnh!" Nàng đỡ hắn, bản thân biến thành điểm tựa của hắn. Mồ hôi lạnh túa ra khiến nàng càng căng thẳng.
"Aaa! Đau quá!" Ngón chân hắn víu lấy chăn mềm, toàn bộ cơ thể ưỡn về phía trước, bụng lớn theo từng nhịp run lên: "Aaaaa!!" Dạ Minh Vũ ôm bụng, đứa trẻ này quả nhiên cứng đầu. Đã lâu như vậy cũng chưa chịu ra, hại bụng hắn như muốn vỡ nứt vì áp lực nặng nề.
"Rặn! Rặn mạnh lên!" Lâm Minh Hoa gọi lớn nhằm muốn vực lại sự tỉnh táo của hắn, thân thể nàng cũng dần nóng lên. Thậm chí có khi nàng còn nóng vội hơn cả Dạ Uyên Vũ.
Một cơn co thắt khác đột nhiên lại tới làm hắn hoảng hốt, tưởng tượng như đây chính là cực hình đối với hắn. Gồng mình rặn một lần nối tiếp một lần, hắn hiện tại chỉ muốn đem đứa bé này nhanh chóng sinh ra.
"Ưưư... Aaa!!" Đầu đứa bé đã ra ngoài, hắn lại kiên cường dùng sức. Hai tay nắm chặt cổ tay nàng, răng cắn vào môi đến nỗi chảy ra máu đỏ tươi.
"Một lần nữa! Dạ Uyên Vũ, ngươi làm được." Lâm Minh Hoa an ủi thân thể đang nằm trong lòng mình, trời sui đất khiến thế nào cứ nghĩ là có lẽ hắn cần một nụ hôn.
Nàng cúi đầu, khe khẽ bảo hắn dùng sức thật mạnh, sau đó nhẹ như lông hồng đặt lên đôi môi nhiễm máu đỏ một nụ hôn.
Dạ Uyên Vũ giật mình, nhưng mà... có chút rung động...
Hắn dùng sức một lần cuối cùng, đem toàn bộ khí lực đẩy thai nhi ra ngoài: "Ách,...Aaa!!"
Đứa bé cuối cùng cũng chịu đi ra và không tra tấn hắn nữa. Dạ Uyên Vũ trút được gánh nặng liều mạng thở gấp, nhưng mà...
Tại sao... nó lại không khóc?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT